Chương 26: Bùi tịch huynh nhẹ chút huynh muốn châm chết ta sao

Cuối cùng Bùi Tịch vẫn mang An Cửu về phòng, chẳng qua là phòng hắn.

Toàn bộ quá trình, thiếu nữ chưa từng xuống khỏi người hắn.

Gắt gao nắm vạt áo hắn, vành mắt và mũi hồng hồng, rất giống bị ủy khuất.

Bùi Tịch tốt tính cái gì cũng không nói, duỗi tay đóng cửa phòng, hắn sống lưng thẳng thắn, tựa lưng vào ghế ngồi, tận lực kéo khoảng cách với thân thể mềm mại đang dính sát.

Nếu không phải trong lòng hắn biết rõ nàng trúng cổ, chỉ sợ sẽ hoài nghi nàng đang cố ý câu dẫn hắn.

Nhưng...... Nghĩ đến hẳn là ảo giác của hắn.

Nữ nhân này tối hôm qua mới cùng Phi Y quyết định chuyện chung thân đại sự, sao có thể quay đầu câu dẫn Người què là hắn?

"An tiểu thư, hiện tại có thể rời khỏi người ta rồi chứ?" Công tử bạch y than nhẹ, ôn tồn nói.

Thiếu nữ cắn răng, đôi tay chống ngực hắn, phần eo hơi dùng lực muốn đứng dậy, sau một lúc lâu khóc hu hu nói:

"Ta, ta không đứng dậy được."

Trán nàng toát ra một lớp mồ hôi lạnh, trên mũi đọng một giọt mồ hôi, dính vào lông tơ trên làn da trắng nõn của thiếu nữ, giống quả đào dính sương sớm.

Không giống như là diễn, dường như thật sự đau đến chịu không nổi.

Giữa mày công tử bạch y khẽ nhúc nhích, đổi giọng nói:

"An tiểu thư, ta xin phép bắt mạch cho cô."

An Cửu chần chờ một lát, vẫn đưa bàn tay ra.

Đầu ngón tay thon dài trắng nõn của nam tử dừng trên cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ, mặt cúi xuống, một lát sau, mi mắt hắn nhẹ nâng, mặt mày tuấn tú hiện lên một vẻ mặt ngưng trọng:

"An tiểu thư, nếu Bùi mỗ không lầm, cô hẳn là trúng cổ độc."

Dừng một chút, Bùi Tịch ôn hòa từ trước đến nay sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, hắn trầm giọng hỏi:

"Không biết đêm qua An tiểu thư đi đâu?"

Thiếu nữ như là bị dọa, trợn tròn đôi mắt, giống mèo nhỏ đang sợ hãi, có chút đáng yêu.

Sắc mặt nàng còn mang theo chút tái nhợt, tầm mắt mơ hồ, nói quanh co:

"Ta, tối qua ta nơi nào cũng không đi, ta cũng không biết sao lại thế này! Đây là trúng cổ độc sao? Sao huynh biết? Cổ độc có thể giải không?"

Bùi Tịch:

"Đương nhiên có thể giải, chỉ là cô phải nói cho ta, rốt cuộc cô làm gì, sao lại trúng cổ độc?"

Thấy thiếu nữ mím môi không nói lời nào, tựa hồ muốn mạnh miệng đến cùng, Bùi Tịch thở dài một tiếng: "Đêm qua phái Hoa Sơn tróc nã cổ sư kia, nhưng hắn sớm đã nhận được tin tức nên chạy thoát, người phái Hoa Sơn bất lực trở về.

Hiện giờ cô lại trúng cổ, đây không phải chuyện nhỏ, An tiểu thư đừng tùy hứng, sự tình quan trọng, cô vẫn nên nói hết với ta.

Nếu cô không nói, ta sẽ báo cho người phái Hoa Sơn, bảo bọn họ tới hỏi cô.

"An Cửu theo bản năng kêu lên:"Ta tùy hứng chỗ nào!

"Bùi Tịch khóe miệng giật giật, chỉ cảm thấy điểm nàng chú ý thật sự có chọn lọc,"Đúng, An tiểu thư không tùy hứng, cho nên có thể nói cho ta không?

"Thiếu nữ bất an chớp chớp mắt, hoài nghi nhìn hắn:"Ta nói cho huynh, huynh không được nói cho người khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!