Chương 17: Hầu hạ an cửu chẳng lẽ không phải đạo lý hiển nhiên sao

Đúng như Bùi Tịch nói, hai ngày sau bọn họ liền đến thành Bình Lan.

Xe ngựa đi trong thành, An Cửu nhấc màn xe nhìn ra bên ngoài.

Thành Bình Lan có thể lớn hơn Cửu Phương Thành, chính là quận lỵ* của quận Lạc An và giáp quận Thanh Dương, toàn bộ thành trì phân ra tám đại lộ, vô số tòa láng giềng, đi ở trong đó khắp nơi đều là tiếng người, người bán rong, đầy tớ, bá tánh, quý nhân lui tới có trật tự, vô cùng náo nhiệt.

* Quận lỵ: là trung tâm quản lý một quận, nhiều khi là thành phố lớn nhất, ở nhiều quốc gia.

Đặc biệt thành Bình Lan gần chân núi Hoa Sơn, trên Hoa Sơn có kiếm phái Hoa Sơn, trong thành có rất nhiều nhân sĩ giang hồ đi lại.

Thường có thể thấy người hành tẩu cầm bội kiếm hoặc đao trên đường, An Cửu còn nhìn thấy hai thiếu hiệp thanh y truy đuổi một tên tiểu tặc, ba người ở trên phố chạy như bay, người qua đường sợ tới mức thi nhau né tránh, cuối cùng ở đầu đường bị một đám nghe tin đã báo sai dịch ngăn lại, đồng thời phạt tiền.

An Cửu xem đến hai mắt sáng lên, chỉ cảm thấy như xem một bộ phim võ hiệp, còn là loại người thật diễn!

Chỉ chốc lát sau xe ngựa dừng trước cửa một khách đi3m, An Cửu xuống xe ngẩng đầu vừa thấy, trên bảng hiệu viết bốn chữ to Khách đi3m Phúc Lai.

Chúng ta ở đây sao?

Lâm Thanh Nghiên gật đầu: Đúng vậy.

An Cửu chỉ chỉ một khách đi3m vừa nhìn liền thấy xa hoa bên cạnh: Vì sao không ở đó?

Khách đi3m kia tên Khách đi3m Vân Lai, khách đi3m Phúc Lai thoạt nhìn bình thường, khách đi3m Vân Lai lại rường cột chạm trổ*, từ cửa lớn rộng mở nhìn vào, sàn nhà bóng loáng, trên cửa đều là sơn mới màu đỏ, vừa thấy liền rất cao cấp!

* Rường cột chạm trổ: ví với nhà cửa hoa lệ

Đương nhiên, người chịu chi cũng không nhiều lắm, trong khách đi3m Phúc Lai người đến người đi, trước cửa khách đi3m Vân Lai có thể giăng lưới bắt chim.

Nghe thấy An Cửu nói, Hạ Tử Kình thành thật:

"Khách đi3m Vân Lai thu phí quá cao, chúng ta không ở nổi."

An Cửu nhìn về phía Lâm Thanh Nghiên:

"Cô không phải đại tiểu thư của sơn trang đúc kiếm gì đó sao?"

Gò má Lâm Thanh Nghiên đỏ ửng, xấu hổ nói:

"Sơn trang đúc kiếm cũng chỉ là nơi buôn bán nhỏ......"

Lại nhìn Bùi Tịch, công tử bạch y lắc lắc cây quạt, mặt mang mỉm cười:

"Bùi mỗ chỉ là đại phu thôi."

An Cửu nghĩ lại, liền hiểu.

Sơn trang đúc kiếm tuy rằng nổi danh, nhưng nhà nàng còn phải mở cửa hàng bán nồi bán đao kiếm. Mà Lâm gia sở dĩ có thể chế tạo đồ thiếc, là vì thuê một mỏ quặng sắt nhỏ của triều đình, mỗi năm đều phải trả một số tiền thuê lớn.

Bùi Tịch thân là truyền nhân của Dược Vương Cốc, ngày thường nghiên cứu y thuật phải tốn lượng lớn dược liệu, cũng là một khoản chi tiêu lớn, đã vậy hắn còn thường xuyên chữa bệnh từ thiện, kiếm không được mấy xu.

Càng đừng nói Hạ Tử Kình, thằng cha này lúc trước vẫn luôn ở núi sâu rừng già cùng sư phụ luyện võ, xuất sư xuống núi không xu dính túi, đến nỗi phải kiếm sống dựa vào làm từng cái lệnh thưởng trong thành.

Nói cách khác, bọn họ cũng chỉ có bề ngoài hào nhoáng, kỳ thật đều là một đám quỷ nghèo?

An đại tiểu thư không nói gì một lát, khí phách vung tay lên, nói:

"Đừng ở đây, chúng ta đến khách đi3m Vân Lai, ta trả tiền!"

Lời vừa nói ra, bốn đôi mắt dừng trên mặt nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!