Chương 130: Ngoại truyện 5

Kể từ ngày đó, danh phận của Bùi Tịch được quyết định, chính thức trở thành bạn trai của An Cửu.

Anh rất không có cảm giác an toàn, tựa hồ luôn cảm thấy An Cửu không yêu anh, đối với người khác giới bên cạnh An Cửu rất đề phòng.

Từ Hi Trạch là người đứng mũi chịu sào đầu tiên, mặc dù sau này giải thích ngày đó cậu không làm gì cả, chẳng qua là do góc nhìn, nhưng sắc mặt Bùi Tễ đối với cậu vẫn không thay đổi.

Từ Hi Trạch rất sợ Bùi Tễ, sau này An Cửu mới phát hiện ra.

Hỏi cậu nguyên nhân, Từ Hi Trạch nói:

"Chị không biết, sau ngày hôm đó, em xui xẻo lắm, khi lái xe ra ngoài chơi, xe liền bị hỏng ở nơi hẻo lánh, gọi xe kéo cũng không có tín hiệu, vất vả đến nơi có người thì lại bị cướp ví... chị nói em có thể không sợ anh ta sao?"

An Cửu:

"... Việc này có liên quan gì đến Bùi Tễ?"

"Mặc kệ có liên quan hay không, dù sao em cũng có xung đột với anh Bùi."

Vì vậy thời gian dần trôi qua, người khác phái bên cạnh An Cửu, chỉ còn lại một mình Bùi Tễ.

Để ở lại Tân Thành được lâu, Phong Nhân và An Thị đã hợp tác, mỗi ngày Bùi Tễ có mặt ở công ty, gió mặc gió, mưa mặc mưa đưa đón An Cửu đi làm, cả thế giới cũng nhanh chóng biết mối quan hệ của họ.

Sau khi mối quan hệ của hai người ổn định, một ngày nọ, An Cửu tình cờ gặp được cha mẹ Bùi Tễ.

Đó là một cặp vợ chồng trung niên thoạt nhìn hiền lành tao nhã, cha Bùi gầy như một giảng viên đại học, còn mẹ Bùi trí thức ưu nhã, nghe nói mẹ Bùi và cha Bùi quen nhau từ nhỏ, là một đôi thanh mai trúc mã.

Hai vợ chồng tình thâm, lần đầu tiên gặp An Cửu, chính là hỏi cô và Bùi Tễ khi nào kết hôn?

An Cửu liếc nhìn Bùi Tễ đang ở một bên bình thản ung dung, hiện tại cô đã đủ hiểu người đàn ông này, chỉ nhìn nét mặt của anh, đã biết rõ cha mẹ Bùi xuất hiện ở đây chắc chắn không phải tình cờ.

Giống ngày hôm đó tình cờ gặp An Khánh trong nhà hàng, về sau An Cửu mới biết được, thực chất là tính toán của anh.

Anh muốn trút giận cho cô để lấy lòng cô, còn muốn mượn miệng An Khánh, rào trước với lão gia.

Kết quả đúng như anh mong đợi, ngày đó An Cửu chính xác nói chuyện với lão gia về anh.

Mỗi lần người này làm việc, sau lưng đều bao hàm nhiều tầng ý tứ, thật sự có tám trăm suy nghĩ.

"Kết hôn vẫn còn sớm, cháu mới hai mươi tuổi, không cần vội vàng như vậy ạ."

Đối mặt với sự hỏi thăm chân thành của hai vợ chồng, An Cửu vừa cười vừa nói, sau đó nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Tễ cứng đờ.

Đây chính là con dao đâm chọt phổi anh, An Cửu không khỏi bật cười.

Không giống thiết lập trong sách hai người bằng tuổi nhau, Bùi Tễ ở thế giới này lớn hơn cô bảy tuổi, năm nay đã hai mươi bảy.

Với tâm trạng bất an, tuổi chênh lệch lớn như vậy, sao anh lại không để ý?

Cha mẹ Bùi cũng không thúc ép, chẳng qua là hỏi một chút, về sau chủ động đến thăm ông nội An, xem như lần đầu tiên hai gia đình gặp nhau.

Lần đó là bữa cơm gia đình, An Nguyệt cũng theo An Khánh đến, thấy trong suốt bữa ăn An Cửu không động tay, vẫn là Bùi Tễ bận trước bận sau, bóc tôm rót nước, đưa khăn giấy, gắp rau, bận bịu chết đi được, gần như coi An Cửu như tổ tông, tròng mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống.

Dùng cơm xong, điện thoại An Cửu rung lên.

An Nguyệt: Tôi thực sự phục cô.

An Cửu:?

An Nguyệt: Loại người như Bùi Tễ có thể bị cô thu phục, dạy thành như vậy, cô thực sự rất ngầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!