Chương 7: (Vô Đề)

Mạc Nam Tịch đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta.

Ta luống cuống đứng dậy, tay lại chạm vào chỗ không nên chạm.

Ta nghe rõ được hắn rên khẽ một tiếng, tiếp sau, giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên:

"Tang Du, nếu ngươi muốn chết, bây giờ ta sẽ g.i.ế. c ngươi."

Ta xấu hổ ngồi trở lại chỗ của mình.

"Lang quân đã muốn đưa ta đến thanh lâu, sống hay chết, cũng không khác nhau là mấy."

"Nếu ngươi muốn sống tốt, đáng ra ngươi không nên tính kế ta."

Ta nhất thời không biết nói gì.

Lúc này, xe ngựa lại xóc nảy dữ dội, kèm theo một tiếng kêu thảm thiết.

May mà lần này ta kịp thời nắm lấy ghế.

"Ngươi đánh xe ngựa kiểu gì vậy?" Mạc Nam Tịch quát lớn về phía ngoài.

Người đánh xe sợ hãi đáp:

"Lang, Lang quân, đụng phải người rồi."

Nghe vậy, Mạc Nam Tịch lập tức vén rèm xe ngựa lên, nhìn ra ngoài.

Cách đó không xa, một nam tử trẻ tuổi đang ôm chân nằm dưới đất kêu đau.

Ta tò mò nhìn sang, cả người như bị sét đánh.

Sao hắn lại ở đây? Không phải hắn đã ra khỏi thành rồi sao?

Người này chính là kẻ đã hạ độc Mạc Nam Tịch trước đó.

Ta lo lắng nhìn Mạc Nam Tịch, hi vọng hắn đừng nhớ ra chuyện gì.

Ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt trắng nõn không tì vết của Mạc Nam Tịch, khiến cả người hắn trở nên mơ hồ.

Hắn nhìn về phía ta:

"Ngươi có biết tại sao hôm qua ta không hạ lệnh xử tử ngươi?"

Ta giả vờ bình tĩnh đáp: Nô tỳ không biết.

"Gần đây ta cứ mơ thấy một giấc mơ, ta bị người ta bỏ thuốc, là ngươi ngăn cản kẻ bỏ thuốc ta, sau đó chúng ta..."

Ta vội vàng cắt ngang:

"Lang quân, giấc mơ thông thường đều trái ngược với hiện thực."

Thật sao? Mạc Nam Tịch cười như không cười,

"Tang Du, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội nói thật."

Nói xong, hắn đứng dậy khom lưng nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng về phía nam tử kia.

Mà trái tim đang treo lơ lửng của ta hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!