Chương 11: (Vô Đề)

Nếu sau này hai người bọn họ thật sự ở bên nhau, liệu có hạnh phúc không?

Nguyên tác không xây dựng quá nhiều tuyến tình cảm, tất cả tình cảm đều được xây dựng dựa trên những cảnh giường chiếu.

Ngay cả A Vu cũng chỉ là chất kích thích khi Lý Tinh Trạch và Mạc Nam Tịch diễn cảnh giường chiếu mà thôi.

Hắn vừa ân ái với Mạc Nam Tịch vừa hối hận vì đã phản bội A Vu.

Loại cảm xúc mâu thuẫn, vặn vẹo này, dần dần biến thành một loại cảm giác cấm kỵ khó nói thành lời.

Thỉnh thoảng Lý Tinh Trạch ngủ lại cũng sẽ vô tình điểm đến ta.

May mà những nữ nhân trong viện này đều rất nhiệt tình với việc tranh giành sủng ái.

Ta chỉ cần nhường nhịn một chút là sẽ mất đi cơ hội.

Ta cũng đã từng nghĩ đến việc bỏ trốn.

Nhưng vì ngày nào Lý Tinh Trạch cũng đến biệt viện này, nên hệ số an toàn của biệt viện cũng được nâng đến mức cao nhất.

Ta chỉ có thể chờ Lý Tinh Trạch trở về Hưng Châu, chờ khi người của biệt viện đều lơ là, rồi mới tìm cơ hội ra ngoài.

Cơ hội này rất nhanh đã đến.

Tròn bảy ngày, Lý Tinh Trạch không bước chân vào biệt viện.

Quả nhiên người trong viện cũng giống như ta dự đoán, buông lỏng cảnh giác.

Nhưng ngay khi ta chuẩn bị thực hiện kế hoạch chạy trốn, A Thập Nhất đã chạy tới lén lút nói với ta.

"Thập Tam, ngươi có biết không? Vương gia dẫn theo một nam nhân đẹp như tiên giáng trần hồi phủ, haiz, thời này muốn tranh sủng chẳng những phải tranh với nữ nhân, mà còn phải tranh với cả nam nhân nữa."

Nam nhân này không cần nói cũng biết, chính là Mạc Nam Tịch.

Chỉ là ta rất nghi hoặc, sao hắn lại đến kinh đô rồi?

Trong nguyên tác, khi hắn đến kinh đô đã gần đến hồi kết thúc.

Nói chuyện với A Thập Nhất xong, ta chuẩn bị về viện nghỉ ngơi, lại được báo Lý Tinh Trạch đã đến biệt viện.

Hóa ra hôm nay là sinh thần của A Ngũ, nàng ta là người được sủng ái nhất trong biệt viện này.

Lý Tinh Trạch đặc biệt sắp xếp gánh hát đến biểu diễn.

Ta xem mà thấy buồn ngủ, nên đã lui ra trước.

Ai ngờ trên đường về viện, lúc đi ngang qua hòn non bộ, ta bị một bàn tay kéo vào.

Ta đang định hét to, chợt bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Là ta.

Dưới ánh đèn lồng ngoài viện, ta mơ hồ nhìn rõ mặt đối phương.

Có chút tiều tụy, nhưng vẫn đẹp như trước.

Lang quân?

Mạc Nam Tịch mặc một bộ đoản bào, nhìn rất giống tiểu tư làm việc vặt trong gánh hát, rõ ràng là hắn đã trà trộn vào cùng gánh hát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!