Nhìn Omega nói vô cùng nghiêm túc. Vu Chu nhất thời không biết đối phương lấy cớ hay thật sự không muốn chấp nhận.
Nhìn đối phương thất thần ở phía đối diện, Cho qua.
Cậu tính toán đi nhà vệ sinh rửa nước mực trên tay.
Nhìn thấy người muốn đi, Vu Chu vội vàng tiến lên chặn người lại.
"Đừng, bạn học, cậu không nhìn xem thì làm sao biết thích hay không? Có lẽ người viết thư khiến cậu vô cùng cảm động! Đây chính là cơ hội để biết được cảm xúc nội tâm của người ta."
Tạ Ninh biểu tình vi diệu nhìn hắn,
"Bên trong có tuyên ngôn?"
... Vì muốn người nhận lấy, Vu Chu dũng cảm nói,
"Biết... biết đâu chừng."
Nếu không phải vì giúp Cố ca, hắn cũng không làm ra việc nào mất mặt như này từ nhỏ đến giờ.
Nhưng vì từ lúc còn là tiểu bánh bao ở nhà trẻ, Cố Hành Chu vẫn luôn che chở hắn. Mặc dù cũng bởi vì bản thân anh, Vu Chu mới cùng Omega cùng bàn vô duyên, hơn nữa vô duyên một lần thì độc thân tận mười mấy năm.
Tạ Ninh:
"Cậu đem về đi, tôi không nhận."
Thấy người thập phần kiên quyết, kiên định không nhận. Vu Chu khóc không ra nước mắt, đưa thư tình từ khi nào lại khó như vậy?
"Đừng, bạn học, cậu đừng đi vội, đừng đi vội!"
Nói rồi liền ở trước mặt Tạ Ninh mở tờ giấy nhỏ đưa lời tỏ tình kia đến trước mặt Omega.
Những tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính ánh xạ lên chỗ hành lang, tờ giấy được đặt ở không trung, không có một vết mực nào bị lem trên cả tờ giấy.
Vu Chu ở phía sau cũng tò mò, sao không thấy vết mực, cũng chỉ có ba chữ, chẳng lẽ chất lượng giấy quá tốt, viết chữ không lưu lại?
... Tạ Ninh:
"Này thật sự là thư tình sao?"
Tuy rằng không ăn qua thịt heo nhưng cũng thấy heo chạy. Không có chữ ký thì Tạ Ninh có thể hiểu là đối phương xấu hổ, nhưng cũng chỉ có ba chữ thì có phải hay không là quá không thuyết phục.
Hay là có người chơi mình?
"Sao lại không phải thư tình?" Vu Chu lật tờ giấy lại.
"Đợi chút tôi đọc cho cậu, sẽ đọc diễn cảm cho cậu... cậu đảm bảo..."
Lật trang giấy về phía mình, chỉ có ba chỉ Tôi thích cậu lưu ở trên trang giấy trắng bóng.
Nhìn ba chữ nhợt nhạt vô lực, Vu Chu giống như bị đầu độc, liền không nói lên lời.
Vu Chu hít một hơi thật sâu.
Mẹ nó, cái này không bằng lúc nãy nói là tờ ghi chú nhỏ, phỏng chừng đã được nhận lấy từ lâu.
Sau khi xem xong, Vu Chu cũng không bắt buộc Tạ Ninh nhận. Nhìn móng vuốt đen thui của Tạ Ninh, vẻ mặt tang thương nói:
"Cậu có thể vẽ cho tôi một cái gì đó không? Tôi trở về còn có thể giải thích."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!