Nhìn cá trích đóng hộp trong tay, khuôn mặt hoàn mỹ của Cố Hành Chu rạn nứt.
Ai mà ngờ được chứ?
Tạ Ninh còn ở một bên nâng gương mặt nhỏ trắng nõn dương dương tự đắc, cái miệng nó nói không ngừng.
"Tôi cố ý mua cho cậu ba hộp, một cái để ăn, một cái để nhìn, một cái để ngửi."
Bộ dáng giống học sinh tiểu học cầu khen ngợi, hận không thể đeo cái khăn quàng đỏ trước ngực giành danh hiệu học sinh ba tốt.
Cố Hành Chu nhất thời không nói gì, đột nhiên minh bạch Tạ Ninh vì cái gì mà kéo anh đến nơi không có ai để đưa đồ vật.
Hơn nửa ngày mới mở miệng:
"Như thế nào đột nhiên đưa tôi cái này?"
Tạ Ninh mỉm cười xấu hổ:
"Đương nhiên là vì cậu thích."
...
Cố Hành Chu mở to đôi mắt đào hoa nhìn ở bao bì đóng gói cùng cái lon bằng thiếc chứa cá trích bên trong, phỏng chừng nhà sản xuất cũng vì mùi vị nồng nặc mà dùng cái hộp thiếc này.
Nhưng mà Tạ Ninh rốt cuộc vì cái gì mà cho rằng mình thích cái thứ không bình thường này?
Không đợi hỏi ra miệng, Tạ Ninh lại nói:
"Kỳ thật muốn cảm ơn cậu ngày đó giúp tôi đánh nhau, thập phần cảm tạ."
Ngữ khí chân thành, nếu không phải nhìn thấy ánh mắt chân thành kia, Cố Hành Chu còn nghĩ đối phương đang chơi chính mình.
Cuối cùng cũng chỉ cắn răng nhận lấy, Đừng khách khí.
Tạ Ninh ánh mắt sáng lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú bất phàm của Cố Hành Chu, môi mỏng khẽ nhếch như còn có điều muốn nói.
Cố Hành Chu nhíu mày, giây tiếp theo thiếu niên sẽ nói
"Cậu thật là người tốt" nói lại, lại phát thẻ người tốt lần nữa.
Cố Hành Chu vội vàng giơ tay che miệng Omega.
Đem câu
"Cậu đúng là người tốt" kia khiến đối phương nuốt trở về.
Tạ Ninh:?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Omega, Cố Hành Chu ho một tiếng mất tự nhiên nói:
"Đồ vật tôi nhận, lần sau cũng đừng đưa nữa. Tôi giúp cậu đánh nhau là vì..."
Tạ Ninh bắt lấy bàn tay to với khớp xương rõ ràng của Cố Hành Chu Là bởi vì cái gì?
Cố Hành Chu được xem là Alpha cao lớn. Hiện tại Tạ Ninh chỉ có thể ngửa đầu để hỏi nghi vấn.
Omega trắng nõn tinh xảo một bộ dáng nghiêm túc nhìn mình, dường như mỗi câu anh nói đều sẽ nghiêm túc lắng nghe. Một đôi mắt hạnh sáng ngời có thần, vô cùng sạch sẽ, lông mi tinh tế theo đôi mắt liên tục chớp chớp, dường như muốn câu lấy trái tim người khác.
Lời nói của Cố Hành Chu sắp thoát ra thì mắc nghẹn lại trong cổ họng. Từ nhỏ đến lớn trừ Phương Uyển thì anh chưa từng nói thích ai, cũng không cùng ai bày tỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!