Chủ nhiệm giáo dục bị tiếng hét của người phụ nữ làm cho bị đau đầu giống như bị kim châm.
"Vị phụ huynh này, xin hãy bình tĩnh một chút."
"Bình tĩnh cái gì? Con trai tôi bị đánh thành như vậy, ông kêu tôi bình tĩnh kiểu gì?"
Nói rồi kéo Alpha mặt mũi bầm dập đến cho chủ nhiệm giáo dục xem.
"Trường học nếu không có cho chúng tôi giải thích chính đáng, chỉ có thể đi báo cảnh sát rồi thể theo pháp lý mà làm."
Trong văn phòng có nhiều phụ huynh đang đứng, khuôn mặt mỗi người đều đầy căm phẫn.
Người phụ nữ cầm đầu nói chuyện đang mặc một cái đầm giá trị cao, cổ tay cầm túi sách hàng hiệu thương hiệu nổi tiếng. Cả người toát ra sự vênh váo tự đắc, giống như gà trống sẵn sàng cùng người khác đánh nhau.
Vương Trung Hải chủ nhiệm lớp bảy đứng một bên, miệng giống như bị may lại, không nói tiếng nói.
Mấy tên Alpha cùng Beta này thấy phụ huynh tới thì không còn chột dạ như lúc nãy giằng co với Tạ Ninh.
Phần lớn học sinh ở Dư Hải cao trung đều có gia cảnh giàu có. Tuy rằng con cái gây hoạ nhưng khuỷu tay không có khả năng hướng ra ngoài.
Đột nhiên văn phòng chủ nhiệm giáo dục biến thành hội họp, Omega kia vẫn tiếp tục chỉ trích thầy giáo cùng Omega vô tội, lời nói như súng bắn liên thanh.
Chủ nhiệm giáo dục không thể nhịn được nữa, mạnh mẽ đập mạnh lên bàn vài cái, Đùng đùng... một trận tiếng ồn vang lên văn phòng mới có hơi an tĩnh lại.
Lưu lão sư mang học sinh cùng phụ huynh bước vào.
Ngay khi tiến vào, liền nhận ánh nhìn từ nhiều người.
Tạ Trường Hằng mặt mày sắc bén quét một vòng văn phòng. Học sinh tham gia đánh nhau mỗi người đều mặt mũi bầm dập. Có thể nói so với Tạ Ninh còn thảm hơn một chút. Trong mắt hắn lại vô cùg hài lòng.
Dường như chưa bẻ gãy tay và chân của bọn họ là còn hời cho bọn họ rồi.
Tạ đổng?!
Có một người phụ huynh nam thể hiện sự ngạc nhiên khi thấy Tạ Trường Hằng.
Một tiếng Tạ đổng không lớn không nhỏ, đủ để dập tắt hết chiến tranh ngôn từ giữa phụ huynh từ các phía.
Tạ Ninh tiến vào, những ánh mắt như sói phóng tới chỗ cậu, dường như hận không thể nhai nát cậu.
Tạ Trường Hằng đĩnh đạt đem Tạ Ninh che ở phía sau. Dù hắn là chủ tịch lớn nhưng rất tự giác dẫn Tạ Ninh lại chiếc ghế dài duy nhất trong phòng để cậu ngồi xuống trước.
Những phụ huynh đến sớm đều tập trung la mắng, không ai để ý đến chiếc ghế dựa.
Hiện tại thấy hai cha con Tạ gia ngồi xuống thì cảm thấy giận dữ.
Dường như Tạ Ninh là đầu xỏ của bạo lực học đường.
"Mày dựa vào cái gì mà ngồi? Có hiểu hay không tôn trọng người khác. Con trai mày ở trường bắt nạt ẩu đả cùng bạn học mày có biết không?"
Móng tay sơn đỏ tươi của nữ nhân kia giận dữ chỉ vào Tạ Trường Hằng. Thư ký nhíu mày.
Lá gan to!
Dám chỉ vào lão đổng nhà cô!
Vì chức nghiệp tu dưỡng khiến thư ký đứng lên ngăn cản ngón tay thô lỗ kia.
"Mong bà chú ý lời nói và hành động!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!