Lời nói của Tạ Ninh vô cùng chân thành, đôi mắt hạnh đen nhánh như hai quả nho đầy cảm kích nhìn Cố Hành Chu.
Đời trước, cậu từ nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, trước nay không ai giúp cậu quá mức, cũng không ai đánh nhau vì cậu. Cậu luôn cố gắng trốn tránh Cố Hành Chu nhưng anh ta cũng không để tâm, không so đo hiềm khích mà giúp cậu. Tạ Ninh hận không thể hát một bài để bày tỏ sự biết ơn.
Trong lòng nghĩ gì thì liền làm nấy.
Giây tiếp theo chỉ thấy cái miệng nhỏ hồng hào của Tạ Ninh lảm nhảm cùng đôi mắt toả sáng,
"Cố Hành Chu, để tôi hát một bài cho cậu nghe nha!"
Nói xong còn tự động thêm cử chỉ điệu bộ.
"Trái tim tràn đầy biết ơn... cảm ơn bạn... cảm ơn đã cho tôi... ưm ưm..."
...
Cố Hành Chu đen mặt, khớp xương bàn tay to nhanh chóng bịt kín miệng Tạ Ninh.
Vì bàn tay của Cố Hành Chu rất to, cơ hồ che kín non nửa khuôn mặt Tạ Ninh. Để tránh cho động đến vết thương trên miệng, anh chỉ dùng lòng bàn tay áp vào môi, còn những chỗ khác thì không chạm vào mặt cậu.
Anh rũ đôi mắt đen nhìn Tạ Ninh.
Đôi mắt đào hoa đã đánh mất đi ý cười vừa nãy, quai hàm căng cứng tựa hồ có chút không vui.
Tạ Ninh:?
Tạ sao lại sinh khí* rồi?
Mỗi lần ở cùng với Cố Hành Chu, đối phương không phải là cáu gắt thì cũng là tức giận đến mức bùng nổ.
Cố Hành Chu bất đắc dĩ nhìn Tạ Ninh.
Không biết Omega này vì sao cứ khiến cho cảm xúc của anh bị dao động lên xuống thất thường.
Cậu thật là một người tốt –
Những lời nói này từ trong miệng thiếu niên phát ra, suýt chút nữa khiến Cố Hành Chu sặc chết.
Dường như người vừa mới đáng thương hề hề dựa vào lồng ngực anh uỷ khuất lên án người khác khi dễ mình, làm nũng cầu anh giúp cậu đánh nhau với người khác không phải là một người.
Bởi vì không thể nói chuyện nên Tạ Ninh chỉ mở đôi mắt đen nhánh, con ngươi quay tròn chuyển động rồi cười một chút. Đôi mắt hạnh có chứa ánh sáng, cong thành trăng non, có ý đồ làm giảm bớt tính tình nóng nảy của Cố Hành Chu.
Bởi vì hành động câu môi, đôi môi hồng của Tạ Ninh nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay của Cố Hành Chu.
Ngay lập tức, Cố Hành Chu nhanh chóng thu thay về giống như bị bỏng. Tay rũ ở bên người, chậm rãi nắm thành quyền. Ngón tay ở trong lòng bàn tay cọ xát. Cảm xúc mềm mại vừa rồi khiến anh cả người như bị điện giật, chỉ thấy tê dại, lòng bàn tay nóng đến doạ người.
Nhìn Omega tinh xảo trước mặt đầy ý cười, không biết vì sao vành tai nóng lên, ngực như bị cái gì đó hung hăng va chạm, vừa run lên vừa lại ngứa ngáy.
"Chính cậu tự bôi thuốc đi."
Cố Hành Chu ngữ khí lãnh đạm, vừa dứt lời liền đem thuốc mỡ cùng tăm bông đưa cho Tạ Ninh, cũng không quay đầu lại ra khỏi phòng y tế.
Tạ Ninh bị bỏ lại một mình ngồi trên giường mờ mịt.
Bóng dáng hoảng loạn của Cố Hành Chu giống như tra nam dùng xong liền ném bỏ.
Tạ Ninh sững sờ, mình lại làm gì chọc anh ta không vui rồi?
Cả người giận dữ rồi bỏ chạy...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!