Cố Hành Chu chỉ vội vàng nhìn thoáng qua liền từ trên người Tạ Ninh dời ánh mắt đi.
Anh nhớ không lầm thì đây là toilet dành cho Alpha.
Hai hàng chân mày của Cố Hành Chu khẽ nhíu lại.
Hiển nhiên anh không nghĩ tới Tạ Ninh hôm qua theo đuôi không thành, hôm nay lại trực tiếp đến nhà vệ sinh chặn đường.
Cho tới bây giờ anh chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại như keo dán chó của Tạ Ninh nhưng tự nhiên cũng không có hảo cảm gì.
Trước đó Tạ Ninh chỉ thỉnh thoảng biểu lộ một chút tình cảm ví dụ như viết thư tình, thừa dịp không có ai thì nhét vào trong bàn anh, anh cũng liền nhắm một mắt mở một mắt coi như không biết gì.
Mà bây giờ giống như càng ngày càng không kiêng nể gì cả.
Bắt đầu theo dõi, thỉnh thoảng đồ vật của anh cũng biến mất, mặc dù đều là những thứ đồ nhỏ như bút, sổ ghi chép nhưng điều đó cũng khiến Cố Hành Chu cực kỳ không thoải mái.
Giờ phút này, Tạ Ninh – người đang cố gắng lấy kính áp tròng ra cũng chú ý thấy có người đang đi đến.
Đối phương mặc quần áo đồng phục, dáng người thẳng tắp, vai rộng chân dài. Cho dù Tạ Ninh không thấp thì cũng thấp hơn người đó một cái đầu.
Ngửa đầu nhìn lại, trùng hợp đối đầu với một đôi mắt đào hoa ẩn chứa ý vị sâu xa.
Tạ Ninh giờ khắc này mới biết được ông trời lúc tạo ra con người có bao nhiêu bất công.
Người này tướng mạo vô cùng đẹp trai, ngũ quan đoan chính, mày kiếm mắt sáng, đường cong của hàm dưới mượt mà, hai đầu lông mày mang theo khí thế không thể coi nhẹ, một ánh mắt có thể khiến người run chân.
Dáng dấp phải nói là rất tuyệt.
Trông thấy anh, Tạ Ninh giống như hamster nhìn thấy hạt dưa, đôi mắt tròn xoe toả sáng.
Kính áp tròng tự mình không thể lấy nhưng có thể người khác làm được.
Tạ Ninh nhìn qua với đôi mắt nóng bỏng, khiến cho Cố Hành Chu đi đến kết luận cho phỏng đoán trong lòng.
Quả nhiên là đến chặn đường anh.
Từ nhỏ đến lớn số người theo đuổi anh chưa bao giờ ngừng, nhưng anh chưa bao giờ thấy Omega nào không biết xấu hổ như Tạ Ninh.
Tạ Ninh hơi ngước đầu, nói khẽ:
"Bạn học, có thể giúp đỡ một chút không?"
Cậu nói chuyện một cách thành khẩn, lông mi trải ra giống như chiếc quạt nhỏ, ánh mắt đen nháy đầy chân thành cùng chờ mong, phối hợp với bộ dáng thê thảm rất khó để người ta cự tuyệt.
Mà Cố Hành Chu như thể không nhìn thấy Tạ Ninh, nhấc chân trực tiếp đi vào trong.
Rõ ràng, anh không muốn phản ứng với Omega mặt dày này.
Mắt thấy công cụ hình người tới tay đi mất, Tạ Ninh nhanh chóng đưa tay bắt lấy vạt áo đồng phục của Cố Hành Chu.
"Bạn học, có thể giúp đỡ một chuyện nhỏ không?"
Cố Hành Chu vốn định hất tay cậu ra nhưng trong mũi đột nhiên quanh quẩn một tia mùi thơm ngát, nhàn nhạt, câu lòng người.
Cảm giác thoải mái tràn vào trong lòng, làm cả người Cố Hành Chu run nhẹ một cái.
Thấy người ta dừng lại, Tạ Ninh vội vàng nói:
"Bạn học, kính áp tròng tôi không lấy xuống được, có thể giúp tôi không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!