Hai người ngồi trong thư viện hết một ngày, đến bốn giờ chiều, hai người đói bụng cồn cào mới dừng học.
Tạ Ninh đem đề ôn luyện cùng sách bỏ vào cặp, sau đó thu thập giấy nháp của cả hai rồi tính toán rời khỏi thư viện.
Nhìn thấy Tạ Ninh dọn sách giấy nháp của mình, Minh Dao không khỏi tăng một tia hảo cảm.
"Tạ Ninh, cùng ăn cơm tối nhé. Tôi biết có một nơi vừa ngon vừa rẻ."
Hiện tại Tạ Ninh cũng đang đói bụng nên đồng ý không chút do dự.
Được.
Thư viện ở trung tâm thành phố nên phương tiện di chuyển rất thuận tiện. Quán ăn cũng không xa, hai người đi một chuyến xe buýt số 11 liền đến.
Cửa hàng không lớn, là quán hoành thánh.
Hai người vào trong tìm một vị trí tương đối hẻo lánh yên tĩnh ngồi xuống.
Ngoài đồ uống, cửa hàng này chỉ bán hoành thánh, thực đơn chỉ chọn các loại nhân.
Minh Dao không nhìn thực đơn, nhìn Tạ Ninh hỏi:
"Cậu có ăn kiêng gì không?"
Tạ Ninh lắc đầu:
"Không, cái gì tớ cũng ăn được."
Không hiểu vì sao Minh Dao nghe xong lời cái gì cũng ăn được của cậu thì lại thấy chút ngốc nghếch đáng yêu.
Mà Tạ Ninh thì chỉ ăn ngay nói thật, khi còn nhỏ nghèo quá, chỉ cần có cơm ăn là tốt rồi, căn bản cuộc sống không cho cậu cơ hội để kén ăn.
Minh Dao gọi người phục vụ:
"Cho hai chén hoành thánh gạch cua."
Người phục phụ ghi chú lại rồi hỏi:
"Hoành thánh có to nhỏ vừa, các vị chọn cỡ nào?"
Minh Dao sảng khoái nói:
"Tôi muốn chén to. Tạ Ninh, cậu sao?"
Tạ Ninh nói không cần nghĩ: Tôi cũng chén to.
Minh Dao nhìn Tạ Ninh trắng nõn sạch sẽ, trên người cũng không bao nhiêu thịt, cho rằng cậu ăn không nhiều, quan tâm nói:
"Cửa hàng này lượng ăn cực kỳ nhiều, Omega thường chỉ ăn chén vừa hoặc nhỏ là đủ."
Tạ Ninh lắc đầu, ánh mắt chắc chắn nói: Muốn chén to.
Bộ dáng ngập tràn nhiệt huyết.
Gọi món xong, rất nhanh hai tô hoành thánh gạch cua còn nóng hổi đã đặt trên bàn.
Minh Dao lấy điện thoại chụp ảnh, nhìn Tạ Ninh ở phía đối diện đang cầm thìa, miệng thổi hoành thánh, ánh mắt sáng ngời.
Tạ Ninh, nhìn tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!