Nếu bình thường gặp phải Cố Hành Chu, Tạ Ninh sẽ chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.
Nhưng nay đã khác xưa, cậu hiện tại không xu dính túi, đừng nói bắt taxi về nhà, ngay cả ngồi xe buýt còn không đủ tiền.
Trừ khi xe buýt nhận trả bằng phiếu cơm...
Đại trượng phu cơ được giãn được, vay tiền không có gì mất mặt.
Cố Hành Chu nhíu mày xoay người. Thân ảnh lớn được mặt trời chiều chiếu xuống tạo thành cái bóng thật dài.
Nhìn thấy cặp sách cùng sách vở của Tạ Ninh bị ném đầy trên mặt đất.
Lạnh nói lạnh lẽo vang lên:
"Bọn họ cướp tiền của cậu?"
Họ định cướp. Tạ Ninh nói,
"Nhưng trên người tôi không có tiền, họ không cướp được."
...
Thật đúng là một cậu nhóc lém lỉnh!
Thấy Cố Hành Chu một bộ dạng bất đắc dĩ nhìn mình, Tạ Ninh mím môi.
"Có thể trước tiên cho tôi mượn 20 tệ không? Tôi sẽ trả lại vào ngày mai."
Trong giọng nói mang theo tia khẩn cầu, đôi mắt hạnh tròn xoe vô tội, với đầy vết thương trên khuôn mặt nhỏ, làm người thương tiếc.
Cố Hành Chu liếc nhìn cậu, nhất thời không nói nên lời.
Thấy người không nhúc nhích, Tạ Ninh căng da đầu nói:
Ca ca...
Cố Hành Chu nhảy dựng chân mày.
"Có thể cho tôi mượn 20 tệ không?"
Đúng là một chút tiền làm khó anh hùng.
Nói xong, Tạ Ninh cảm thấy cả người nổi da gà, nhịn không được rùng mình.
Giây tiếp theo,
Một tờ tiền màu đỏ có hình Mao gia liền dừng ở trước mắt cậu.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Hành Chu dùng ánh mắt kinh sợ nhìn mình.
Chắc là anh ta không chán ghét, nếu không cũng sẽ không đưa tiền cho mình.
Nhưng tiền tới tay, Tạ Ninh cũng không nghĩ nhiều, mỉm cười ngọt ngào nhìn Cố Hành Chu, nỗ lực bán manh.
Cảm ơn ca ca!
Tức khắc mặt Cố Hành Chu càng ngày càng đen. Tạ Ninh như chim cút rụt cổ, sợ bị người ta đấm cho.
Toang!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!