Chương 48: Tâm linh tương thông

Editor: Panacea

Cậu né tránh ánh mắt của hắn, nghĩ một đằng nói một nẻo:

"Cậu... uống thì cứ uống đi, dù sao thì tôi cũng không uống nữa, tôi đã nói là ngụm cuối thì chắc chắn đó là ngụm cuối."

Hoắc Dục Tiêu vờ như không nhận ra vừa nãy Thẩm Trình Miên đang định chơi trò bổn cũ soạn lại, nhìn bộ dạng mạnh miệng của cậu thì trong lòng hơi ngứa ngáy, đầu ngón tay hắn giật giật, đứng dậy rót cho cậu một ly nước trái cây.

Hắn đặt ly nước trước mặt cậu, liếc nhìn cậu rồi nói: Uống cái này.

Màu sắc rực rỡ của nước trái cây tương phản rõ rệt với ly rượu vang đỏ sẫm của Hoắc Dục Tiêu bên cạnh, Thẩm Trình Miên lặng lẽ thở dài trong lòng, nhấp một ngụm nước trái cây.

Nước trái cây thì nước trái cây, dù sao cũng là do Hoắc Dục Tiêu rót cho cậu, người bình thường còn lâu mới được ưu ái thế này.

Nghĩ vậy, tâm trạng Thẩm Trình Miên lại trở nên tốt đẹp.

Lúc này, những người cần đến cũng đã đến cả, bữa tiệc từ từ đi vào đúng quỹ đạo, ban nhạc ở góc sảnh chính chơi một bản nhạc êm dịu, không khí trong sảnh cũng dần nóng lên.

Khu vực sảnh phụ của bọn họ có phạm vi quan sát rất tốt, người ngồi ở trong có thể thấp thoáng nhìn thấy sảnh chính qua những chậu cây xanh, nhưng người bên ngoài lại rất khó biết được những việc đang diễn ra ở đây.

Hơn nữa, tất nhiên Lưu Tề Huy đã cố ý dặn dò, sẽ có người phục vụ đứng trông coi, không cho những người không liên quan đến làm phiền, nên ngồi đợi ở nơi này cũng khá yên tĩnh.

Triệu Tử Huy trở về từ sảnh chính, y dựa vào kệ sách cao nửa mét nhìn bọn họ,

"Hai người các cậu định trốn ở đây đến khi hết tiệc luôn hả?"

Thẩm Trình Miên nhìn y, Không được à?

Triệu Tử Huy nói:

"Anh Dục không tính, nhưng mà đợt này Trình Miên trông có vẻ thoải mái hơn hẳn rồi mà, sao vẫn tự kỉ vậy hả?"

Thẩm Trình Miên liếc nhìn Triệu Tử Huy, theo như lời nói của y thì sự thay đổi của cậu trong thời gian này cũng không quá rõ ràng.

Thẩm Trình Miên không thể đóng vai nguyên chủ cả đời, nên cậu vẫn luôn có ý định từ từ bộc lộ những thay đổi của bản thân. Dựa vào phản ứng của Triệu Tử Huy, rõ ràng kết quả này cũng được xem là thành công rồi.

Có thể làm cho Triệu Tử Huy nghĩ rằng bản chất của cậu vẫn còn như trước cũng tốt, Thẩm Trình Miên nở nụ cười,

"Thuận theo tự nhiên."

"Tôi chịu các cậu rồi đấy, tôi muốn ngồi một chỗ cũng không được đây này," Triệu Tử Huy vẫy tay với bọn họ,

"Không làm phiền các cậu nữa, tôi..."

Triệu Tử Huy còn chưa dứt lời, sảnh chính đột nhiên vang lên tiếng thủy tinh vỡ tan nát. Âm thanh sắc bén chói tai cực kì nổi bật giữa tiếng nhạc êm dịu lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, ngay cả Thẩm Trình Miên cũng vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Nơi phát ra âm thanh cách chỗ của bọn họ không xa, Thẩm Trình Miên có thể nhìn thấy rõ ràng chuyện đang xảy ra ở đằng đó.

Hình như là một cô gái mặc váy đỏ vô tình làm rơi một chiếc ly thủy tinh xuống đất, chiếc ly vỡ nát thành từng mảnh, cô gái nọ ngơ ngác đứng nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, không biết phải làm sao.

Người phục vụ bên cạnh nhanh chóng chạy tới, lịch sự yêu cầu cô gái kia đứng sang một bên. Cô gái phản ứng khá mạnh, khi nghe thấy giọng nói của người phục vụ, cô hoảng sợ mở miệng xin lỗi, sau đó định dùng tay không dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất trong vô thức.

Hành động này khiến người phục vụ giật mình, sợ cô gái bị thủy tinh cắt trúng tay, anh vội vàng ngăn cô lại.

Thẩm Trình Miên mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn, hành vi của cô gái kia trong trường hợp này có vẻ hơi kì lạ.

Tiêu chuẩn của nhà họ Lưu rất cao, người có thể đến được đây hẳn là phải có gia thế không tồi. Tuy không đến mức từng cử chỉ hành động đều được huấn luyện kĩ càng, nhưng nếu chỉ là lỡ tay làm vỡ một chiếc ly thì cô ấy không nên hoảng sợ đến mức này mới đúng.

Nhà họ Lưu sẽ không bắt cô ta phải bồi thường, mà dù có bắt phải bồi thường thì cũng không phải là không thể trả nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!