Chương 44: Tôi sẽ lo lắng cho cậu

Editor: Panacea

Sau khi trả lời xong, không lâu sau, điện thoại cậu lại rung lên lần nữa, Lưu Tề Huy đã nhắn lại một biểu tượng cảm xúc xoa xoa đầu.

LTH: Cố lên, qua khoảng thời gian này là cậu có thể ăn uống thoải mái rồi.

Sắc mặt Thẩm Trình Miên sa sầm, cậu click vào hình ảnh Lưu Tề Huy gửi rồi nhìn nó chằm chằm, món ăn trong ảnh màu vàng giòn lại được chiên vừa sém cạnh, thoạt nhìn rất ngon mắt, cậu thở dài,

"Sao trước kia tôi không nhận ra Lưu Tề Huy lại như thế này nhỉ? Biết tôi không ăn được mà còn gửi tôi cái này, chắc chắn là cậu ta cố ý."

Điện thoại của cậu đặt trên bàn, lúc trả lời tin nhắn cũng không cầm lên nên Hoắc Dục Tiêu có thể thấy được nội dung cuộc trò chuyện giữa cậu và Lưu Tề Huy.

Tầm mắt dừng lại ở biểu tượng cảm xúc xoa xoa đầu do Lưu Tề Huy gửi đến, ánh mắt Hoắc Dục Tiêu lạnh lùng nhìn Thẩm Trình Miên, giọng điệu hắn rất bình tĩnh, nhưng khi nghe kĩ thì dường như đang ẩn giấu cả một vực sâu thăm thẳm bên dưới.

"Không thích thì chặn đi."

Thẩm Trình Miên hơi sửng sốt, cậu nghĩ thầm có lẽ giọng điệu của mình quá nặng nề nên đã khiến Hoắc Dục Tiêu hiểu lầm.

Nói đúng ra thì cậu chỉ cảm thán một câu thôi, cũng không có giận thật, dù sao thì Lưu Tề Huy cũng chỉ trêu ghẹo một tí thôi mà, làm gì đến mức chặn người ta luôn chứ, cậu vội vàng giải thích:

"Không đến mức đó, không đến mức đó đâu, cậu ấy chỉ đùa chút thôi, tôi cũng không giận đâu mà."

Ánh mắt sâu thăm thẳm của Hoắc Dục Tiêu nhìn thấu cả đáy mắt của Thẩm Trình Miên.

Đương nhiên là hắn biết Thẩm Trình Miên không tức giận.

Tầm mắt Hoắc Dục Tiêu lại dừng ở biểu tượng cảm xúc cực kì chướng mắt kia, hắn lấy điện thoại ra, Muốn ăn gì?

Thẩm Trình Miên vừa mừng vừa kinh ngạc ngước mắt lên, cậu hơi không tin nổi, bèn cẩn thật xác nhận:

"Cái gì cũng được hả?"

Mấy ngày nay Thẩm Trình Miên vẫn có thể kiên trì là vì Hoắc Dục Tiêu lúc nào cũng ở bên cạnh nhìn cậu, cậu biết Hoắc Dục Tiêu làm vậy là vì muốn tốt cho mình, hơn nữa Hoắc Dục Tiêu cũng ăn những món cơm canh thanh đạm cùng cậu, nên cho dù cậu có thật sự rất muốn thay đổi khẩu vị đi chăng nữa thì vẫn không có mặt mũi nào nói nên lời.

Nhưng bây giờ Hoắc Dục Tiêu lại hỏi cậu muốn ăn gì.

Đối diện với đôi mắt chợt trở nên bừng sáng của cậu, sự u ám dưới đáy mắt Hoắc Dục Tiêu dần tan biến.

Cái gì cũng được, Nhìn sự vui mừng đang dâng lên trong mắt Thẩm Trình Miên, Hoắc Dục Tiêu khựng lại, nhưng rồi vẫn nói ra câu tiếp theo,

"Chỉ lần này thôi, đồ cay phải nhúng nước lọc một lần rồi mới được ăn."

Đồ cay nhúng nước lọc vẫn có vị mà!

Thẩm Trình Miên không thèm để ý chút nào, vui vẻ nhảy đến chỗ Hoắc Dục Tiêu xem thực đơn.

Gần đây có một nhà hàng của tập đoàn nhà họ Hoắc, Thẩm Trình Miên vừa gọi món xong thì bên kia đã lập tức bắt đầu nấu nướng. Không bao lâu sau, đồ ăn đã được đưa đến.

Nhìn bàn đồ ăn thơm ngon đầy đủ trước mặt, quả thật giống như đang nằm mơ, Thẩm Trình Miên đột nhiên có ảo giác như thể mình đang ở một thời đại khác vậy.

Cậu biết mấy ngày nay Hoắc Dục Tiêu phải ăn cơm bệnh nhân với cậu cũng không dễ chịu chút nào, Thẩm Trình Miên lập tức gắp một miếng thịt, đưa đến bên miệng Hoắc Dục Tiêu, trưng vẻ mặt lấy lòng,

"Anh Dục, cậu nếm thử trước đi."

Hoắc Dục Tiêu nhìn thoáng qua miếng thịt đưa đến bên miệng, trượt theo chiếc đũa liếc sang đôi mắt của Thẩm Trình Miên, hắn do dự vài giây rồi mới mở miệng.

Sao hả? Thẩm Trình Miên nhìn hắn đầy mong chờ.

Từ khi có kí ức đến nay, đây là lần đầu tiên được người khác đút cho ăn như vậy, Hoắc Dục Tiêu căn bản không để tâm vào vị của món ăn, đối diện với ánh mắt của Thẩm Trình Miên, hắn gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!