Editor: Panacea
Hiện tại An Tử Mục không lộ ra chút dấu vết nào, kể cả khi cậu nói rằng Dương Thiên là do An Tử Mục sai khiến, mấy người này cũng sẽ không tin cậu.
"Thôi, mặc kệ lý do là gì, cậu ta dám hại Trình Miên, chuẩn bị tinh thần ăn cơm tù đi." Triệu Tử Huy bình thản nói.
Thẩm Trình Miên dường như nghĩ đến điều gì đó, nói:
"Đôi khi một người muốn hại người khác cũng không cần lý do đâu, tôi nhắc cho các cậu nhớ, sau này mỗi lần ra khỏi nhà nhất định phải mang theo vệ sĩ."
Câu sau là Thẩm Trình Miên làm quá lên, dù sao thì trong nguyên tác là do bọn không hề đề phòng nên mới bị An Tử Mục gài bẫy dễ dàng như vậy.
Nhưng bọn Triệu Tử Huy chỉ cho là Thẩm Trình Miên bị chuyện lần này hù cho sợ rồi, an ủi nói,
"Cậu yên tâm đi Trình Miên, sau này bọn tôi sẽ cố gắng không bao giờ để cậu một mình, chuyện giống như ngày hôm qua sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu."
Thẩm Trình Miên biết là nói như vậy rất khó khiến cho bọn bọ để tâm, cậu rũ mắt, ánh sáng trong mắt dường như ảm đạm hơn nhiều, than nhẹ một tiếng:
"Lúc bị nhốt trong phòng chứa đồ không ra được, tôi thật sự cho rằng bản thân sẽ bỏ mạng."
Vừa nói xong, một sự im lặng bị đè nén bao trùm cả phòng bệnh, bầu không khí thoáng chốc trở nên trầm trọng.
Trong số bọn họ, Thẩm Trình Miên là người nhỏ tuổi nhất, hơn nữa ba Thẩm mẹ Thẩm trước giờ đều rất cưng chiều cậu, mặc dù tính cách không hoạt bát, nhưng mấy người bọn họ chưa từng thấy bộ dáng mất hồn mất vía như vậy của cậu bao giờ.
Nghĩ lại thì người ta cũng là một cậu chủ nhỏ được cưng chiều trong nhà, đột nhiên gặp phải chuyện này, không biết đã bị đả kích nhiều đến mức nào.
Ngay cả Triệu Tử Huy trước giờ không tim không phổi cũng cảm giác được cảm xúc của Thẩm Trình Miên không bình thường, biểu cảm trên mặt căng thẳng hẳn lên.
"Trình Miên, chuyện này đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa." Lý Thiên Diệu ấp úng mở miệng an ủi.
"Đúng vậy đúng vậy, đừng suy nghĩ nữa, đã qua hết rồi." Triệu Tử Huy vội vàng hùa theo.
Bọn họ đều là những cậu chủ sống trong nhung lụa, chưa từng an ủi người khác bao giờ, đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, tay chân vẫn có hơi luống cuống.
Ý của Thẩm Trình Miên cũng không phải là muốn bọn họ an ủi mình, cậu xoa xoa đôi mắt, nhìn thẳng vào mắt bọn họ,
"Lúc cái chết gần kề tôi thật sự rất bất lực, tôi không hi vọng các cậu phải trải qua cảm giác đó, tóm lại, chú ý an toàn không bao giờ là thừa cả."
Cậu mặc trang phục bệnh nhân, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhìn cực kì đáng thương, hơn nữa vừa rồi còn nói như thế kia, lúc này ai cũng không dám coi lời nói này của cậu như gió thoảng bên tai.
"Chú ý an toàn chú ý an toàn, lát nữa về tôi sẽ bố trí vệ sĩ ngay lập tức." Triệu Tử Huy nói.
"Đúng vậy đúng vậy, ngay lập tức luôn." Lý Thiên Diệu cũng đáp.
Đôi mắt trông mong của Thẩm Trình Miên nhìn về phía Hoắc Dục Tiêu, người duy nhất không tỏ thái độ gì, trong mắt ẩn chứa một chút căng thẳng gấp gáp.
Hoắc Dục Tiêu thoạt nhìn không giống người sẽ vì để ý đến tâm trạng người khác mà dễ dàng đồng ý chuyện gì chút nào.
Đối mặt với ánh mắt của cậu, con ngươi của Hoắc Dục Tiêu hơi đanh lại, đảo qua đuôi mắt hơi ửng đỏ Thẩm Trình Miên vừa dụi, không biết suy nghĩ cái gì, khẽ gật đầu.
Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng chỉ như vậy không thể nào ngăn cản hoàn toàn những bẫy rập mà An Tử Mục giăng ra, nhưng đề phòng trước vẫn hơn.
Thấy cảm xúc của Thẩm Trình Miên đã hồi phục đôi chút, Triệu Tử Huy và Lý Thiên Diệu đồng lòng dẹp cái chủ đề này qua một bên, nói về mấy sự kiện thú vị xảy ra trong trường ngày hôm nay, bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Trò chuyện khiến thời gian trôi qua nhanh chóng, bởi vì lo lắng thân thể của Thẩm Trình Miên chưa hoàn toàn hồi phục, bọn họ cũng không dám ở lại lâu, dặn dò Thẩm Trình Miên nghỉ ngơi sớm rồi lần lượt về nhà.
Bọn họ đi rồi, căn phòng dần trở nên yên tĩnh trở lại, nằm trên giường lâu quá cũng có hơi khó chịu, Thẩm Trình Miên xốc chăn lên, định bụng đứng dậy vận động một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!