Editor: Panacea
Thẩm Trình Miên đành phải từ bỏ ý định nói bóng nói gió, cảm thán thẳng thừng,
"Thật sự là có một vài nguy hiểm rất khó lòng phòng bị, chúng ta nhất định phải chú ý an toàn mọi lúc mọi nơi."
Hoắc Dục Tiêu nghe xong những lời này cuối cùng cũng có phản ứng, ánh mắt hắn khẽ động đậy, sâu trong mắt hiện lên vẻ phức tạp không nói nên lời, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái trong ánh mắt chờ mong của Thẩm Trình Miên.
Thẩm Trình Miên thở phào nhẹ nhõm, xếp
"Công tác giáo dục tư tưởng về an toàn cho Hoắc Dục Tiêu" vào danh sách nhiệm vụ hàng đầu, cực kì muốn nhấn mạnh với Hoắc Dục Tiêu rằng không thể tùy tiện tin tưởng người khác, đặc biệt là những tên họ An.
Nghĩ đến việc này, cậu không khỏi lại bắt đầu suy ngẫm làm sao để nhắc đến chuyện An Tử Mục bắt chước chữ viết với Hoắc Dục Tiêu.
Bởi vì suy ngẫm chuyện này trong lòng, cậu thất thần suốt cả tiết tự học tiếp theo.
Triệu Tử Huy không có ở đây, thiếu một người ríu ra ríu rít, Lý Thiên Diệu và Lưu Tề Huy cũng không về trường học, nên hôm nay khi tan học, chỉ còn lại hai người Hoắc Dục Tiêu và Thẩm Trình Miên.
Hai người vẫn luôn không nói với nhau tiếng nào.
Hoắc Dục Tiêu vốn không nói nhiều, mà Thẩm Trình Miên lại đang suy nghĩ, nên vẫn luôn không mở miệng, chỉ thỉnh thoảng nhăn nhăn mày, như thể gặp phải vấn đề thế kỉ nào đó.
Thẩm Trình Miên vẫn luôn như vậy từ lúc ở phòng học diễn thuyết đến giờ, biểu hiện này của cậu đúng lúc chứng minh được suy đoán của Hoắc Dục Tiêu, rằng thật ra Thẩm Trình Miên biết người viết tờ giấy kia là An Tử Mục.
Ở phòng học diễn thuyết, khi hắn cố tình dẫn dắt, biểu hiện của An Tử Mục ngay lúc đó cũng không có nhiều sơ hở, nhưng hiển nhiên phản ứng của Thẩm Trình Miên có hơi thái quá.
Thẩm Trình Miên biết tờ giấy đó là do An Tử Mục viết, nhưng vẫn muốn hắn tìm cho ra người viết tờ giấy kia, Hoắc Dục Tiêu nhanh chóng nhận ra động cơ hợp lí cho hành vi của cậu chính là đang tìm kiếm chứng cứ.
Chứng cứ có thể khiến người khác tin tưởng.
Bằng cách nào đó, Thẩm Trình Miên biết được một số thông tin, những thông tin này có đúng trong tương lai hay không vẫn còn đang chờ xác minh, nhưng có thể chắc chắn rằng cách thức có được thông tin của Thẩm Trình Miên cũng không khoa học, nên những thông tin mà cậu biết không thể thuyết phục người khác được.
Nếu không phải Hoắc Dục Tiêu đã trọng sinh một lần rồi, hắn cũng sẽ không tin việc này, chứ đừng nói đến chuyện căn cứ vào một suy đoán hoang đường để hợp lý hóa hành vi của Thẩm Trình Miên như bây giờ.
Từ lúc phát hiện Thẩm Trình Miên có gì đó không ổn, Hoắc Dục Tiêu đã nhiều lần nhớ lại sự kiện khủng khiếp ngày hôm đó, hắn có thể chắc chắn, khi hắn mở cửa, Thẩm Trình Miên đã là người khác rồi, tuy rằng hắn không có ấn tượng gì nhiều đối với Thẩm Trình Miên trước kia, nhưng có thể chắc chắn rằng Thẩm Trình Miên trong trí nhớ của mình sẽ không hồ đồ ôm chặt hắn không buông.
Nói cách khác, Thẩm Trình Miên đã phải chịu khổ không ít trong vụ An Tử Mục sai người phóng hỏa.
Rõ ràng là biết tên đầu sỏ gây tội hãm hại bản thân là ai, đáng tiếc lại không có bằng chứng, không thể khiến người kia bị trừng phạt, điều này đã có thể giải thích tại sao Thẩm Trình Miên biết rõ người viết tờ giấy là An Tử Mục, lại vẫn muốn hắn tìm ra người kia.
Bây giờ hẳn là Thẩm Trình Miên đang rối rắm không biết nên làm sao để nhắc nhở cho hắn chuyện xảy ra trong phòng học diễn thuyết, giúp hắn nhanh chóng nhận ra đối tượng khả nghi.
Chỉ là rối rắm hơi lâu quá rồi.
Hoắc Dục Tiêu hơi nhướng mày, đột nhiên mở miệng, Suy nghĩ gì vậy?
Thẩm Trình Miên bị âm thanh của hắn làm bừng tỉnh, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hoắc Dục Tiêu, cậu định lắc đầu theo bản năng, nhưng câu nói tiếp theo của Hoắc Dục Tiêu khiến cậu do dự.
"Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?"
Hoắc Dục Tiêu nói. Tuy rằng là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu tất nhiên là đã chắc chắn.
Thẩm Trình Miên không ngờ biểu hiện của mình lại rõ ràng đến vậy, nghĩ đi nghĩ lại, lần nào Hoắc Dục Tiêu hỏi vậy, cậu cũng không nói ra dứt khoát được, cứ trốn tránh hoài cũng không hợp lí lắm.
Nghĩ vậy, cậu quyết định chọn ra một trong số những lời mở đầu đã ngẫm đi ngẫm lại ban nãy.
"Anh Dục, cậu cảm thấy xung quanh chúng ta có mấy người có thể bắt chước chữ của cậu giống đến vậy?"
Ánh mắt của Hoắc Dục Tiêu giật giật, chờ Thẩm Trình Miên nói tiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!