Toàn bộ biệt thự phảng phất như vừa bị b.o. m nổ, sau tiếng nổ lớn là khoảng yên lặng đến mức đáng sợ.
Úc Viên Viên bị dọa sợ đến mức xù lông rụt cổ, cái đầu nhỏ chưa kịp load thì người trên cầu thang đã lạch cạch lạch cạch chạy xuống, giống như gió cuốn qua trước mặt cô.
Con nói cái gì?
Sắc mặt Úc Cẩm Kiêu đen kịt như mây đen.
Sau khoảng thời gian sợ hãi ngắn ngủi, Úc Viên Viên cắn ngón tay, ánh mắt trống rỗng như dại ra.
Con ngoài giá thú? Nghĩa là gì?
Úc Viên Viên ngẩn người suy nghĩ đã bay xa tám phương.
Úc Minh Hi ở gần nhất thấy trong mắt cô không có tí phản ứng nào thì cho rằng cô bị dọa, cậu cau mày vỗ vỗ bàn tay mập mạp tròn trịa kia vài cái.
"Ba, Viên Viên rốt cuộc là... xảy ra chuyện gì?" So với sự phẫn nộ của Úc Ánh Trạch, Úc Minh Hi bình tĩnh hơn nhiều.
Tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng Úc Minh Hi mười hai mười ba tuổi so với Úc Ánh Trạch tám tuổi có sự thành thục vượt quá chênh lệch tuổi tác.
Tính cách của hai anh em có sự khác biệt rất lớn.
Úc Minh Hi càng có khuynh hướng tìm hiểu rõ ràng tình huống, chờ ba giải thích.
Mà Úc Ánh Trạch lại viết tất cả sự phẫn nộ ở trên khuôn mặt trẻ con kia, cậu nắm chặt nắm đ.ấ. m nhỏ, cắn môi, đầu ngẩng cao, không cam lòng tỏ vẻ yếu ớt bức bách ba cho một câu trả lời thỏa đáng.
Toàn bộ Giang Thành, chỉ sợ ngoại trừ đứa con trai Úc Ánh Trạch thì không ai dám dùng loại thái độ này khi nói chuyện với Úc Cẩm Kiêu.
"Cô bé này thích nói lung tung, về phần tên... chỉ là trùng hợp, trước hôm nay ba không biết cô bé." Vẻ mặt Úc Cẩm Kiêu khó chịu, đi lên gọi Úc Viên Viên:
"Tiểu quỷ, nhóc đừng nói lung tung nữa."
"Nhưng... ba chính là ba con mà." Úc Viên Viên ngốc nghếch đứng, không ngẩng đầu, ánh mắt lại dùng sức nhìn lên, cẩn thận quan sát phản ứng của Úc Cẩm Kiêu.
Từ góc độ của anh mà nhìn xuống, cô bé này giống như một con chim cánh cụt béo đáng yêu, động tác đứng ở bên kia rất có thiên phú hài kịch.
Thật quá đáng, thật quá đáng!
Tiếng hét của Úc Ánh Trạch cắt đứt suy nghĩ của Úc Cẩm Kiêu, đứa con trai mặc áo ngủ trượt xuống đất, hổn hển muốn lăn lộn.
Xoẹt - -
Xung quanh đột nhiên lạnh lẽo.
Ngay cả Úc Viên Viên ngẩn người cũng cảm thấy nhiệt độ có chút không đúng, theo bản năng liền trốn sau lưng anh trai Minh Hi.
Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng níu lấy góc áo anh trai, đầu thò ra non nửa, ánh mắt không chớp tìm kiếm nguồn khí lạnh.
Ba con đây mà!
Ba còn giỏi hơn điều hòa, có thể làm lạnh kìa!
Sắc mặt Úc Cẩm Kiêu xanh mét, ánh mắt anh lạnh lẽo giống như sát khí phun ra trong con ngươi tử thần.
Úc Ánh Trạch lăn lộn được một nửa đột nhiên cứng đờ, muốn sống mãnh liệt khiến cậu ngoan ngoãn đứng lên, nhưng lại không cam lòng bỏ qua, cúi đầu không phục nói:
"Chắc chắn ba đang lừa con."
"Những gì ba nói đều là sự thật, ba lừa con lúc nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!