Tiếng cười kéo dài không đến hai giây, ánh mắt Úc Cẩm Kiêu lập tức khiến không khí rơi vào tĩnh mịch.
A a. Úc Viên Viên muốn rút tay ra nhưng sợi chỉ còn kẹp trong khe móng tay, lỗ thủng càng lớn hơn.
Úc Cẩm Kiêu nhíu mày, ngồi xổm xuống bắt lấy bàn tay nhỏ bé, rút dây ra.
Kết quả cô bé nhân cơ hội ôm chặt lấy cổ của anh.
Đôi mắt tròn xoe nghiêm túc nhìn anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt nở nụ cười:
"Ba có phải muốn về nhà không?"
Cao Châu thu lại nụ cười, có loại dự cảm không tốt.
Xung quanh chỉ có âm thanh bận rộn, Úc Cẩm Kiêu yên tĩnh thật lâu, ánh mắt đảo qua hoàn cảnh nơi này, sau đó chậm rãi trở lại trên người Úc Viên Viên.
Cô bé chớp mắt, bàn tay nhỏ bé mềm mại ôm cổ anh, trong con ngươi tràn ngập ỷ lại cùng chờ mong, làm cho người ta không đành lòng dập tắt ánh sáng trong đó.
"Cao Châu, cậu đi làm thủ tục đi, đêm nay tôi tạm thời đưa cô bé về nhà, nếu liên lạc được với người thân thì phái người đưa cô ấy về." Vừa dứt lời, Úc Cẩm Kiêu bế Úc Viên Viên đi thẳng ra ngoài, để lại Cao Châu đang trừng mắt nhìn, lúc lâu sau mới hiểu được ý định của Úc Cẩm Kiêu.
Thật kỳ quái!
Đi theo Úc tiên sinh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Úc tiên sinh đối xử với người khác như thế.
Lúc trước rõ ràng còn nghi ngờ Viên Viên do người khác phái tới lừa tiền.
Ngồi ở trong xe, Úc Viên Viên không còn mệt mỏi nữa, cái miệng nhỏ nhắn nói rất nhiều, cho đến khi Cao Châu làm xong thủ tục đi ra, cô vẫn bám người Úc Cẩm Kiêu cười ha hả nói không ngừng.
Nếu không phải nhìn thấy Úc Cẩm Kiêu mặt không chút thay đổi nhìn Úc Viên Viên, Cao Châu thật sự nghĩ rằng tiên sinh nhà mình vừa vụng trộm trêu chọc cô bé!
Cô bé đáng yêu như vậy, sao người bình thường có thể cưỡng lại được!
Đương nhiên, tiên sinh nhà anh ta có thể.
"Úc tiên sinh, giờ về thẳng nhà ạ?" Cao Châu sợ mình hiểu lầm, trước khi lái xe lại cố ý hỏi một câu.
Ừ.
Cao Châu một bên chuyển động tay lái, một bên trộm ngắm bầu trời...
Hôm nay Úc tiên sinh rất kỳ lạ, cả hành động cũng vậy, giờ lại còn dẫn cô bé về nhà!
Ngày mai sẽ không có mưa m.á. u đó chứ?
Ba, chúng ta…
"Đừng gọi chú là ba, chú không phải."
"Ba là ba con mà, con nghe thấy chú ấy gọi ba là Tulip!"
Úc Cẩm Kiêu lạnh lùng: Là Úc Cẩm Kiêu!
Úc Viên Viên im lặng học tập vài giây, vô cùng tự tin lặp lại: Úc – Kim – Hương!Úc Cẩm Kiêu:...
"Thôi, anh không muốn lãng phí thời gian so đo với cô bé. Trên đường về nhà, Cao Châu lái xe vừa ổn định vừa nhanh, như sợ Úc Cẩm Kiêu hối hận lại ném đứa bé về đồn cảnh sát, nên về đến nhà sớm hơn bình thường mười phút."Úc tiên sinh…" Cao Châu mở cửa xe, cung kính cúi người.
Thừa dịp cửa xe che chắn, anh ta liếc mắt nhìn trộm Úc Viên Viên.
Nhìn ở khoảng cách gần, cô bé giống như một con búp bê, tóc bồng bềnh mềm mại, chiều dài vừa vặn có thể buộc tóc đuôi ngựa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!