Ánh mắt Úc Cẩm Kiêu luôn lãnh khốc vô tình, làm cho người ta không vớt được một tí thiện ý nào, ngay cả người lớn cũng sẽ theo bản năng tránh né cái nhìn của anh, nhưng đứa nhóc này như không cảm giác được gì, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm.
"Cháu tên là Úc Viên Viên."
Sau khi nói xong, vì muốn giảm bớt sự căng thẳng của mình, Úc Viên Viên vỗ ngực, tự cho là thông minh tiếp tục âm thầm quan sát.
Thế còn ba và mẹ?
"Ba là Úc Cẩm Kiêu, mẹ là Hạc Đỉnh Hồng!"
Ừ, không tệ. Úc Cẩm Kiêu nở nụ cười, không phải cười thiện ý, cũng không phải cười lạnh nham hiểm.
Cao Châu theo anh nhiều năm như vậy nên hiểu, đó là bị Úc Viên Viên gợi lên hứng thú mới cười.
Xem ra người sắp xếp Úc Viên Viên tới nơi này đã điều tra kỹ, ít nhất có thể khiến đứa nhóc nhớ kỹ tên ba mẹ.
Mắt thấy Úc Cẩm Kiêu đưa tay về phía cửa xe, Cao Châu nhanh tay lẹ mắt mở cửa trước một bước.
Cô tò mò quay đầu lại, nhìn xe càng lúc càng xa hỏi:
"Ba, chúng ta không ngồi xe về nhà sao?"
Úc Cẩm Kiêu không trả lời, ôm cục bột nhỏ đi thẳng vào siêu thị ven đường, thuận tay cầm một chai sữa chuối vừa nhìn là có thể dỗ trẻ con, đặt xuống quầy thu ngân: Bao nhiêu tiền?
5... 5 đô la. Người thu ngân trả lời.
Người đàn ông trước mắt toàn thân hàng hiệu, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng toát lên khí thế khác người.
Hơn nữa, khuôn mặt kia đẹp đến mức có thể hút hồn người khác, khiến người ta không dời mắt đi được.
Ba, con có tiền… Úc Viên Viên mở túi nhỏ ra, bên trong là tiền mặt vừa rồi cô thuận tay nhặt lên lau quần áo.
Nhân viên thu ngân vốn kinh ngạc trước khuôn mặt tuấn dật phi phàm của Úc Cẩm Kiêu, lại không khỏi bị đứa nhỏ anh ôm hấp dẫn chú ý.
Cô bé giống như búp bê, ánh mắt to tròn trong vắt đơn thuần, làn da trắng nõn như tuyết, tóc có chút rối, giống con mèo nhỏ đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốn nhìn thêm vài lần.
Vốn định nhìn lén một chút, lập tức bị ánh mắt Úc Cẩm Kiêu nhìn chằm chằm khiến cả người phát lạnh.
Không cần trả lại. Úc Cẩm Kiêu lấy ra tờ tiền lớn đặt ở quầy thu ngân rồi cầm lấy sữa chuối tiêu đi ra ngoài.
Cao Châu vẫn chờ ở bên xe, thấy bọn họ ra khỏi siêu thị nhưng không đi tới mà dừng ở một cái ngõ nhỏ cách đây không xa.
Úc Cẩm Kiêu vẫn ôm Úc Viên Viên, sữa chuối tiêu bị cô cầm trong tay lật qua lật lại xem, bàn tay nhỏ bé tìm cả buổi cũng không hiểu phải uống như thế nào.
Vừa cúi đầu, Úc Cẩm Kiêu đã nhìn thấy Úc Viên Viên đang cố gắng dùng ngón tay của cô chọc lỗ trên hộp giấy.
Chọc đi chọc lại hồi lâu, Úc Viên Viên uất ức nhìn chằm chằm cái hộp ngẩn người:
"Ba, cái hộp này khó mở quá."
Úc Cẩm Kiêu đặt cô bé xuống đất, nhíu mày, trong ánh mắt có vài phần không thể tưởng tượng nổi.
Những đứa trẻ bây giờ đều rất tinh ranh, nhưng sao tiểu quỷ này ngay cả cắm ống hút như thế nào cũng không biết?
Không phải não có vấn đề đấy chứ?
Sau khi tháo ống hút phía sau hộp ra rồi cắm vào, Úc Cẩm Kiêu đưa sữa chuối đến bên miệng cô, lạnh lùng nói: Há miệng.
A… Úc Viên Viên cố gắng há miệng thành hình chữ O.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!