Bác Trương vừa an ủi vừa tò mò: Tại sao vậy?
"Chú trên ti vi thì tức giận giáo huấn người khác, nhưng thật sự chú hy vọng đứa nhỏ sống tốt." Châu Châu và lũ nhóc nói xong lại khổ sở khóc:
"Chú vừa rồi hung dữ mắng chửi bọn cháu, nhưng cháu biết, chú ấy hi vọng bọn cháu trở thành đứa trẻ ngoan."
Úc Cẩm Kiêu: Tôi không, đừng nói bừa.
Bác Trương khiếp sợ nhìn Úc Cẩm Kiêu, trong mắt tràn đầy vẻ khâm phục.
Ở Giang Thành, Úc Cẩm Kiêu nổi tiếng là một tồn tại đáng sợ.
Đáng sợ không chỉ là bởi vì địa vị và thân phận, mà còn vì tính cách của anh, bất kể là thủ đoạn trên thương trường hay với đối tác cạnh tranh, đều có thể nói hung ác nham hiểm.
Tự nhiên danh tiếng của Úc Cẩm Kiêu gắn liền với đáng sợ.
Nhưng anh không chỉ bắt được bọn buôn người, còn chăm sóc và nhận nuôi Viên Viên, tận tình khuyên bảo giáo dục đứa trẻ nghịch ngợm...
Bác Trương cảm động đứng dậy, nắm lấy tay Úc Cẩm Kiêu, lắc lên lắc xuống:
"Úc tiên sinh, cậu thật sự là người tốt, tôi rất cảm động, tôi cũng muốn khóc."
Úc Cẩm Kiêu: Ê đừng.
"Viên Viên, chúng tớ xin lỗi." Lũ nhóc vây quanh dụi mắt vừa khóc vừa xin lỗi:
"Chúng tớ biết không nên bắt nạt cậu, thật xin lỗi, sau này chúng tớ sẽ làm những đứa trẻ ngoan, sẽ không làm chú Úc thất vọng."
Úc Cẩm Kiêu: ?
Lại liên quan đến tôi?
"Thật tốt quá, Viên Viên cảm ơn các cậu." Úc Viên Viên vươn tay trái có thể chiêu phúc của mình ra, lần lượt vỗ vỗ đầu bọn họ:
"Chỉ cần các cậu làm đứa trẻ ngoan thì sẽ gặp may mắn."
"À đúng rồi, tớ cho các cậu bánh bích quy mà tớ thích nhất nè."
"Tớ cũng cho cậu những quả táo mà tớ giấu được."
Nói xong lũ nhóc chạy vội về ký túc xá nam sinh, rồi nhanh chóng trở về, trên tay mỗi người đều cầm một ít đồ.
Úc Cẩm Kiêu nhìn thoáng qua, lông mày không khỏi nhíu lại.
Bánh quy nhỏ có vài cái, nhưng hẳn là giấu rất lâu rồi, nhìn qua màu sắc cứ sai sai, có lẽ đã biến chất.
Quả táo cũng không khá hơn chút nào, bề mặt khô cằn, giống như đầy nếp nhăn.
"Này, các cháu lại muốn trêu Úc Viên Viên à?" Úc Cẩm Kiêu kéo tiểu quỷ trước mặt ra, sợ cô bé thật sự đi ăn những đồ ăn biến chất này.
Mũi Châu Châu giật giật, hốc mắt lại đỏ:
"Cháu không mà, cháu chỉ muốn đem thứ cháu thích nhất tặng cho Viên Viên, cháu chỉ muốn xin lỗi."
"Úc tiên sinh, cậu trách lầm Châu Châu rồi."
Bác Trương nhẹ nhàng ôm lấy cổ Châu Châu, lòng bàn tay khoác lên vai gầy yếu:
"Đứa trẻ vẫn luôn rất thích ăn cái bánh bích quy nhỏ này, nhưng mà... tài chính bây giờ của cô nhi viện không ổn lắm nên mua rất ít, thỉnh thoảng mua một lần Châu Châu cũng không nỡ ăn, luôn muốn giấu đi từ từ ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!