Cao Châu trợn mắt nhìn.
Anh ta đã nghe đủ cách người khác khen tiên sinh nhà mình.
Nhưng mà anh hùng chống bắt cóc này… hahaha…
Kỳ quái quá đi.
"Cục cảnh sát nói đã bắt được tên bắt cóc kia." Bác Lý nghiến răng nghiến lợi, nói xong lập tức nở nụ cười sáng lạn:
"Nhờ có Úc tiên sinh, Viên Viên mới có thể bình an trở về."
Một đám người vây quanh Úc Cẩm Kiêu cầm cờ thưởng, bộ dáng nhiệt tình cảm kích kia khiến anh không biết phải từ chối thế nào.
Cao Châu nhịn cười giúp tiên sinh, thuận tiện cảm ơn tâm ý của mọi người.
Ngọn cờ…
Đúng là một hoạt động vô ích mà.
Lông mày Úc Cẩm Kiêu không ngừng nhíu chặt.
"Đi thôi, còn phải về công ty họp." Úc Cẩm Kiêu không quen khách sáo, cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian vào những chuyện vô nghĩa này.
Đưa cô bé đến nơi rồi, anh đã phá vỡ các nguyên tắc của mình quá nhiều lần và làm rất nhiều việc không quan trọng.
Loại thay đổi bị người ta ảnh hưởng này... khiến anh cảm thấy lạ lẫm.
Úc Cẩm Kiêu quay đầu bước đi, không để ý đến ánh mắt trông mong bên góc, một lần nữa trở lại hàng ghế sau quen thuộc của anh, trong tay vẫn cầm ngọn cờ kém chất lượng kia.
"Viên Viên, tạm biệt!"
Cao Châu lưu luyến vẫy tay.
Ngay từ đầu anh ta cho rằng tiểu quỷ sẽ khóc lóc làm nũng, thậm chí anh ta còn đã nghĩ xong nên an ủi cô bé thế nào, còn cố ý mua kẹo dỗ trẻ con luôn.
Nhưng mãi cho đến khi anh ta trở lại ghế lái, Úc Viên Viên vẫn yên tĩnh như cũ.
Sự yên tĩnh này càng làm cho anh ta cảm thấy khó chịu.
Tuổi còn nhỏ như thế mà đã biết nhìn sắc mặt người khác sao? Đáng thương quá đi…
Thân ảnh thấp bé đứng bên cạnh người lớn, khuôn mặt lộ vẻ mất mát, đôi mắt vốn nên tràn ngập sức sống và sự vui vẻ nhưng giờ lại lẳng lặng như đầm nước đọng.
Cao Châu cắn chặt răng dời tầm mắt đi, không nhìn nữa, nếu nhìn tiếp thì chắc chắn anh ta sẽ không đành lòng rời đi mất.
Chiếc xe sang trọng rẽ một vòng trước cánh cửa nhỏ hẹp của cô nhi viện, rồi chậm rãi tăng tốc đi xa.
Úc Viên Viên kéo góc áo bác Lý, hốc mắt dần dần phiếm hồng, chóp mũi cũng chua xót đến mức muốn khóc.
Ba không hề quay lại nhìn cô bé dù chỉ một cái, ba thật nhẫn tâm.
"Viên Viên, bác giúp cháu mang đồ vào nhé?" Bác Trương xách hết đồ Úc Cẩm Kiêu mua lên, còn để lại một ngón tay cho Viên Viên nắm.
Tất cả mọi người không trách Viên Viên không nghe lời lén chạy trốn, họ vẫn hỏi cô bé như thường lệ Có đói không, Có khát không?.
Tất cả phòng trong cô nhi viện đều rất rộng, trong một căn phòng bày gần 30 cái giường.
Giường không lớn, vừa vặn đủ cho trẻ em ngủ, giá đỡ kim loại rỉ sét loang lổ, hoàn cảnh trong phòng thoạt nhìn không tốt lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!