Viên Viên vui vẻ ôm chặt con búp bê, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ lên trên:
"Viên Viên nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, có đồ ăn ngon cũng sẽ chia cho nó!"
Cảm xúc bi thương bị thổi tan, Úc Minh Hi không khỏi cười theo giọng nói vui vẻ của cô bé.
Dưới tầng bay lên mùi bữa sáng, Úc Viên Viên bám trên người Úc Minh Hi, không ngừng nuốt nước miếng.
Vừa rồi còn không mở nổi mắt, nhưng khi ngửi thấy mùi thức ăn thì mọi chức năng như được nâng cấp level max.
"Oa, thơm quá, Viên Viên có thể ăn không?"
Úc Viên Viên cầm con búp bê, vội vàng tiến gần bàn ăn để ngửi.
Úc Minh Hi đặt cô bé lên ghế trẻ em, mình cũng thuận thế ngồi bên cạnh chăm sóc cô bé.
Tất cả những thứ này tựa như thói quen chôn sâu trong xương tủy, dù sao trước kia, khi Úc Ánh Trạch còn bé, cậu cũng chiếu cố em trai như vậy.
Tuy nhiên khi ăn cơm thì Viên Viên ngoan hơn Ánh Trạch nhiều.
Không kén ăn, đút cái gì ăn cái đó, hơn nữa còn có thể tự mình dùng thìa.
Động tác của cô bé rất chậm, mỗi lần múc một ít thức ăn, chậm rãi đưa vào miệng, giống như một tiểu công chúa tao nhã.
"Đại thiếu gia, hay là để dì đút cho cô bé nhé?"
Dì Trần đi lên trước:
"Lát nữa cháu còn phải đi học mà."
Đáy mắt Úc Minh Hi tối sầm lại, mất mát nhếch môi mỉm cười: Được ạ.
Úc Minh Hi ăn sáng nhưng vẫn luôn quan sát Viên Viên, giống như nhìn cô bé là một chuyện gì đó rất thú vị.
Tiểu quỷ nghiêm trang ngồi trên ghế, n.g.ự. c buộc một cái yếm mà Úc Ánh Trạch đã dùng khi còn bé.
Người ta ăn cơm nhưng nhìn cô bé thì giống như đang hoàn thành nhiệm vụ thần thánh mà gian khổ gì đó, cô bé khẽ nhíu mày, sau khi cầm thìa múc thức ăn lên thì chậm rãi nâng cổ tay đưa vào miệng.
Aaa. Viên Viên ăn rất nghiêm túc, dì Trần ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy vui.
"Oa, em ăn ngon thật." Úc Ánh Trạch cảm thấy bữa sáng không hợp khẩu vị lắm, bĩu môi.
"Có thể ăn là dán (phúc)* đó ạ!" Cô bé nhấn mạnh.
* (hú): dán, bột nhão.
(fú): phúc, may mắn.
Hai từ này có phiên âm gần giống nhau nên chắc Viên Viên nói sai =))
Úc Ánh Trạch bị sặc sữa, nghiêm túc suy nghĩ: Dán? Dán gì cơ?
Dì ơi. Úc Viên Viên đang ăn cơm đột nhiên dừng lại, ánh mắt như quả nho đen nhìn dì Trần:
"Dì ngồi xổm vất vả quá, dì và Viên Viên cùng ngồi ghế được không ạ?"
Dì Trần sửng sốt, n.g.ự. c giống như bị cái gì đánh trúng, cảm giác kỳ diệu không thể diễn tả bằng lời.
Đây là thiên thần nhỏ rơi xuống nhân gian phải không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!