Chương 20: Về nơi nhóc nên về

Móng vuốt?

Úc Cẩm Kiêu muốn cười, nhưng lại ngại bầu không khí nghiêm túc của Úc Viên Viên nên cố gắng kiềm chế.

Bàn tay giơ giữa không trung làm sao là móng vuốt sắc bén được, nói là bánh bao mới ra lò thì còn tạm chấp nhận.

Móng tay cô bé được người ta cắt tỉa cẩn thận, tròn trịa.

Cái này không gọi là móng vuốt sắc bén, mà là móng vuốt béo.

"Sau đó thì sao? Móng vuốt sắc bén... không còn nữa?" Úc Cẩm Kiêu bị cô bé khơi gợi sự tò mò, muốn biết tiểu quỷ này còn có thể nói ra thành tựu gì.

Aaa. Úc Viên Viên cố gắng há to miệng giả bộ hung ác, làm cho giọng nói nghe trầm thấp khủng bố:

"Viên Viên còn có răng sắc, có thể cắn yêu quái!"

Cái miệng nhỏ nhắn này, cố gắng cũng vô dụng, gặm cá khô cũng phải chia làm 10 miếng, có thể hù dọa ai chứ.

Nhóc đi ngủ đi.

Liếc cái đầu nhỏ buồn ngủ dựa lên bàn, Úc Cẩm Kiêu nhấc người lên ngực, tư thế cứng ngắc ôm đi ra ngoài:

"Chú chỉ biết nếu có bạn nhỏ không ngủ ngon, sáng mai thức dậy sẽ có quầng thâm mắt."

"Quầng thâm mắt là cái gì ạ?"

Giọng nói truyền ra từ trong n.g.ự. c anh rõ ràng đã buồn ngủ đến mức sắp lăn ra ngủ luôn nhưng vẫn không quên tò mò.

"Xung quanh mắt của nhóc sẽ chuyển thành màu đen đấy."

"Ba ba, ba đang nói gấu trúc đúng không ạ?"

"Chú đang nói nhóc đấy."

"Viên Viên không phải gấu trúc, Viên Viên là Tiểu Miêu."

Nhẹ tay nhẹ chân đặt Úc Viên Viên lên giường, Úc Cẩm Kiêu kéo chăn đắp kín cho cô bé, đột nhiên nhớ về trước kia.

Lần cuối cùng anh đắp chăn cho con trai là bao lâu rồi...?

Úc Cẩm Kiêu cố gắng suy nghĩ thật lâu, trong đầu hiện lên hình dáng lúc Úc Minh Hi mấy tuổi.

Ba ba. Úc Viên Viên sắp ngủ lại cố gắng mở mắt, nhưng ánh mắt kia rõ ràng đã quanh quẩn bên bờ vực buồn ngủ:

"Ba cũng phải ngoan ngoãn đi ngủ đi, bác Lý từng nói, chuyện cần làm rất nhiều, nếu hôm nay chưa làm xong thì có thể để ngày mai… phì phì."

Âm thanh của tiểu quỷ càng ngày càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng thì lập tức im bặt.

Úc Cẩm Kiêu cũng không nghe hiểu lời cô bé nói, anh chỉ nhớ rõ, trước khi cô bé ngủ, cô bé còn lẩm bẩm nhắc nhở mình đi ngủ sớm một chút.

Đôi tay nhỏ bé khoác ở trên chăn mò đi mò lại, thoáng cái bắt được đầu ngón tay của anh, rồi cuối cùng cũng yên tĩnh.

Mềm mại, ấm áp, bao bọc lấy đầu ngón tay hơi lạnh của anh, truyền cho anh năng lượng trên người của cô bé.

Là một nhân vật có tiếng tăm trong Giang Thành, Úc Cẩm Kiêu chưa bao giờ thật sự cảm nhận được sự ỷ lại của người bên cạnh.

Bất kể là vợ, hai đứa con trai hay là…

Bọn họ tựa hồ đều không hẹn mà cùng tránh xa anh, cố gắng biến mình thành người không cần anh quan tâm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!