Chương 50: (Vô Đề)

Yul lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bãi cỏ nơi người phụ nữ kia biến mất, rồi cậu khẽ cất giọng.

"Dù có chuyện gì đi nữa, làm sao có thể nói giết người nhẹ nhàng như thế? Hơn nữa, người phụ nữ đó là người đã giúp Mikael trong câu chuyện gốc."

"Giúp cái quái gì chứ."

Mikael chỉ giữ cô ta lại vì nghĩ rằng có thể lợi dụng, chứ hắn chẳng trông mong gì vào cô ta cả. Thế nên lời của Yul nghe chẳng khác nào chuyện hài.

"Thật đấy, tôi nói nghiêm túc mà."

Yul đáp, trừng mắt nhìn Mikael đầy ấm ức như thể cậu đang bị vu oan. Cũng như trước, cậu cố gắng hạ giọng hết mức có thể để không ai khác nghe thấy, thậm chí Mikael cũng khó mà nghe rõ.

Chính lúc đó, một mũi tên bay vụt tới từ đâu đó.

Và cậu thề với trời, cậu hoàn toàn không cố ý. Cậu không hề định làm vậy.

Nhìn thấy mũi tên lao thẳng vào Mikael, Yul theo bản năng mà lao ra. Dồn hết sức vào đôi chân ngắn cũn, cậu nhảy ra khỏi túi áo của Mikael.

Dù chỉ di chuyển được hai, ba centimet, nhưng thế cũng đủ để chặn mũi tên đang bay về phía tim hắn.

Ư, ugh…

Yul rên lên rồi ngã xuống ngay dưới chân Mikael. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt.

Yuri!!!

Mikael hoảng hốt hét lên, vội vàng bế cậu lên. Yul, người bị mũi tên xuyên thẳng vào giữa bụng, đôi mắt to tròn nhắm chặt.

"Khốn kiếp, Yuri. Mở mắt ra ngay. Y sĩ, Y sĩ đâu! Chết tiệt!"

Mikael lay mạnh người Yul, rồi hét lớn, cố gắng tìm kiếm đội ngũ an ninh được bố trí khắp nơi. Cần phải có biện pháp cứu chữa ngay lập tức.

Đôi mắt đỏ của Mikael run rẩy bất lực.

Nỗi sợ mất đi Yul bao trùm lấy hắn.

Đúng vào khoảnh khắc những giọt nước mắt vô thức trào ra khỏi khóe mắt hắn…

"À, tôi chưa chết đâu."

Yul mở mắt, cẩn thận dùng cánh tay ngắn ngủn chạm vào mũi tên cắm giữa bụng mình. Khoảnh khắc bị trúng tên đau đớn vô cùng, nhưng chắc đó chỉ là cảm giác thoáng qua. Giờ chạm vào thì lại chẳng thấy đau gì cả.

"Mikael, nhìn này. Có một mũi tên cắm trong bụng tôi này. Cảm giác kỳ lạ ghê."

"Mikael? Híc, Mikael, có phải anh đang khóc không?"

Yul cất giọng rõ ràng, gọi tên Mikael, nhưng không thấy hắn đáp lại, cậu liền ngẩng đầu lên nhìn. Và khi phát hiện ra những giọt nước mắt trong mắt Mikael, cậu không khỏi hoài nghi vào mắt mình.

… Im lặng đi.

Nhưng mà…

"Ngậm miệng lại, trừ khi cậu muốn ăn thêm một mũi tên nữa."

Dạ.

Nghe Mikael nói vậy, Yul lập tức ngậm miệng lại, như thể cậu chưa từng mở ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!