Chương 39: (Vô Đề)

Mikael nhìn Yul bằng ánh mắt thư giãn. Cứ thấy cậu chạy loăng quăng với đôi chân ngắn, hắn cảm thấy rất vui. Nói quá thì, hắn cảm thấy như mình đã no đủ dù chưa ăn gì cả.

Mấy ngày qua, khi Yul là người, hắn dường như không thể ăn dù có ăn, cũng không thể ngủ dù có ngủ. Hắn luôn lo lắng và căng thẳng, điều này thật khó chịu.

Đó là vì Yul, người mà dù ở ngay trước mắt hắn, lại cứ như thể sẽ đột ngột biến mất đi đâu đó.

Nói chính xác hơn, cảm giác đó như thể cậu sẽ gặp gỡ một người tên là Changhyun của tôi.

Tuy nhiên, giờ đây khi Yul đã biến thành một con búp bê với đôi chân ngắn và cái đầu lớn, chắc hẳn không thể trốn thoát được nữa.

Như để chứng minh điều này, Yul chỉ di chuyển từ cuối phòng đến giữa phòng sau khi chạy một hồi lâu.

"Huff, huff, aiyo, aiyo. Tôi chết mất."

Yul phát ra tiếng rên rỉ vì mệt sau khi chạy, rồi nằm sõng soài ra.

Lẽ ra cậu nên ngoan ngoãn ở yrn, mặc dù không hiểu tại sao lại làm quá sức với cơ thể như vậy, nhưng Mikael lại cảm thấy thú vị.

[Bii! Bii!]

"Huff, Lucky, w - đợi chút. Ba mệt rồi. Nghỉ chút, chút thôi…"

[Bii!]

"Phù. Biết rồi, biết rồi."

Nghe tiếng kêu của Lucky, Yul lấy lại cái cần câu đồ chơi đã bị ném đi.

Đó là món đồ chơi mà cậu tự tay làm để làm quen với Lucky, vốn dĩ có chút ngại ngùng với cậu khi còn là người, nhưng cậu lại không thể sử dụng nó trong vài ngày qua khi là người.

Lucky, khi thấy Yul giờ đã là búp bê, đã nài nỉ cậu chơi cùng. Nhờ vậy mà Yul, với chiều cao chỉ 20 cm, phải chạy xung quanh và vung cần câu có tay cầm to gấp năm lần cơ thể mình.

Cậu thở hồng hộc, và cảm giác như có vài lần nhìn thấy một người đàn ông đội mũ đen vẫy gọi từ xa, nhưng chắc đó chỉ là cậu tưởng tượng. Chắc chắn là vậy.

Cậu đã nhờ Mikael chơi thay vài lần, nhưng Lucky không phản ứng với việc Mikael vung cần câu.

Yul, cảm động vì Lucky, người trước giờ chỉ muốn ăn thịt cậu, lại chỉ thể hiện tình cảm với mình khi chơi câu cá, đã vung cần câu với niềm hân hoan.

"Huh, huff, ừ, tốt lắm, tốt lắm!"

Suốt vài chục phút, Yul lại chạy vòng quanh căn phòng với tiếng cổ vũ không rõ nguồn gốc. Rồi bỗng có tiếng gõ cửa.

Bị bất ngờ bởi tiếng động, Yul nhìn về phía cửa, rồi lập tức chuyển sang dạng búp bê bông và nằm úp xuống sàn.

"Là tôi Caleb. Hoàng đế, Hoàng đế Andrei đã đến."

Cái gì? Hoàng đế à?

Yul nhảy bật dậy và ngồi dậy. Mắt cậu mở to ngỡ ngàng đến mức như muốn rơi ra ngoài. Cậu nhìn cửa rồi nhìn Mikael, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tuy nhiên, Mikael cũng không biết rõ tình hình.

Dù Andrei là hoàng đế, và tuytrong mắt những người khác không biết hoàn cảnh, anh ta là một hoàng đế tốt. Thật kỳ lạ khi anh ta lại đến trực tiếp dinh thự của đại công tước mà không báo trước.

Cho vào đi.

Mikael, nhận thấy có lẽ đây là một chuyện không bình thường, ra lệnh cho Caleb.

Andrei, người xuất hiện cùng với chỉ một kị sĩ hộ tống là Isaac, mặc một chiếc áo choàng che nửa mặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!