Giống như một con vật nhỏ trước con thú hoang, Yul bước đi thật cẩn trọng. Cậu chỉ hy vọng rằng Mikael sẽ không bị kích động bởi những động tác của mình thêm nữa. Nhờ vậy, Yul có thể di chuyển nhẹ nhàng đến mức ai cũng có thể nhận ra.
Hình ảnh Yul, nửa trần truồng và bước đi lén lút như kẻ trộm, gần như rất đáng ngờ. Tuy nhiên, không may thay, Yul lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà lo lắng về vẻ ngoài của mình.
"Phù... tôi tưởng trái tim mình sắp biến mất mất rồi."
Yul, cuối cùng cũng thoát qua được Mikael và ra khỏi phòng tắm, thở phào nhẹ nhõm.
Cậu vô thức định quay lại nhìn về phía phòng tắm, nhưng sau đó tỉnh táo lại và lắc đầu. Cậu nhìn xung quanh và nhận ra rằng sẽ thật khó để nhìn thẳng vào mắt Mikael vô ích.
Nhận ra điều đó, Yul vội vã rời khỏi phòng tắm.
Chết tiệt.
Mikael, khi cảm nhận sự hiện diện của Yul dần biến mất, lầm bầm trong miệng. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự nặng nề của những cảm giác đè nén trong người.
Trong đầu hắn, hắn muốn ngay lập tức dập tắt cái cảm giác thèm khát đang bao trùm cơ thể. Tuy nhiên, điều khiến hắn bối rối là sự bất an khi bị dao động bởi một cảm giác mà ngay cả trong những năm tháng sung mãn nhất của tuổi trẻ hắn cũng chưa từng trải qua.
Trên hết, việc đối tượng lại là Yul là điều khiến hắn cảm thấy rối bời nhất.
Dù Yul có tắm với pheromone thì cũng chỉ là một con búp bê bông bé tí, vừa vặn trong lòng bàn tay.
Dĩ nhiên, cậu giờ là một người đàn ông, nhưng so với những ngày hắn đã biết cậu, cậu chỉ mới trở thành đàn ông có vài giờ đồng hồ. Hắn thấy kích động khi nhìn cậu như vậy, nhưng cảm giác của bản thân lại giống như một con thú hoang với chiếc sừng vươn ra, điều này thật không thể chấp nhận.
Dù vậy, hắn vẫn điên cuồng vì cứ nghĩ về làn da trắng mịn màng của Yul.
"Mình sắp phát điên rồi."
Không, có lẽ hắn đã điên rồi. Nếu còn tỉnh táo, hắn sẽ không thể nào kích động như vậy, khi biết rõ Yul chỉ là một con búp bê bông hai mảnh.
Mikael đứng lặng lẽ trong phòng, tự trách mình trong tình huống khó hiểu này.
***
"Lucky, Lucky. Sao lại như vậy, là Ba đây mà."
Trong khi đó, Yul, không hề hay biết tình trạng của Mikael, vẫn đang ngập trong xấu hổ.
Lucky, trước đây mỗi lần thấy cậu là chạy ào đến, giờ chỉ đứng từ xa nhìn, nhưng lại không đến gần. Dĩ nhiên, cậu đã bị Lucky từ chối lúc trước, nhưng cậu không quá để tâm. Chỉ là lúc đó cậu nghĩ rằng Lucky có thể cảm thấy lạ lẫm và chưa quen với việc cậu thay đổi.
Nhưng giờ đây, phản ứng của Lucky đã phá vỡ mọi hi vọng của Yul.
"Ê, tên nhóc. Mỗi lần thấy tao là mày chạy nháo nhào thế mà!"
Dĩ nhiên, mặc dù Yul biết lý do Lucky chạy lại là để cắn cậu, nhưng cậu không thể không cảm thấy buồn khi bị nhìn như một con bò đang bị nhìn chằm chằm bởi con gà. (nhìn như sinh vật lạ)
"Là tao đây mà, Lucky. Ba mà? tao không đáng ngờ đâu."
Yul đưa tay qua hàng rào về phía Lucky. Sau đó, Lucky thò đầu về phía bàn tay Yul, ngửi ngửi.
"Ừ, đúng rồi. Ngửi đi. Là Ba mà, đúng không?"
[Bii…]
Ngược với hy vọng của Yul là nó sẽ nhận ra ngay sau khi ngửi, Lucky lại kêu một tiếng dài như thể thất vọng, rồi ngồi im lặng nhìn Yul.
"Ê, Lucky. Thật buồn đấy. Nhận ra tao đi, hm?"
[Bii.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!