Eeeeek. Mắt cá chân của tôi, chỉ có hai cái mắt cá chân thôi!
Yul hoảng hốt nhìn xuống đôi chân ngắn của mình, không biết mắt cá chân ở đâu và bắp chân ở đâu. Làn da đầy đặn, màu mơ nhạt, lộ ra giữa chiếc quần màu rượu vang và đôi tất trắng… Yul, với đôi mắt đẫm lệ nhìn xuống, nghẹt mũi, ngẩng đầu lên nhìn Mikael.
Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Mikael đang nhìn xuống mình, Yul nhận ra điều này một lần nữa.
Đúng rồi, tên khốn này là một tên điên chính hiệu. Một gã điên. Một gã điên với những suy nghĩ và cảm xúc mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi!
Vậy thì, phải làm sao đây?
Yul vội vàng lắc đầu và nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết Nhà Tù Đỏ ban đầu của mình. Mỗi lần Levi làm gì, cậu ta đều bận nghĩ xem vì sao Mikael lại điên cuồng như vậy.
Dĩ nhiên, Yul không phải là Levi, nhưng ít nhất nếu biết điều gì khiến hắn ta tức giận, cậu có thể làm ngược lại.
Điều đầu tiên Yul nghĩ đến là Mikael sẽ trở nên điên cuồng khi Levi từ chối không nói gì. Giống như một người có nút nóng giận bị nhấn xuống.
Sau đó...!
"Keu, uh, vâng, vâng! C -cắt đi! Hai chân tôi! Dù chúng nhỏ! Tôi chỉ có hai cái mắt cá chân thôi! Nếu không có chúng, tôi sẽ phải bò! Heuheu, nếu Mikael muốn cắt, hức hức, hức, hic-!"
Sau một chút suy nghĩ, Yul nhắm mắt lại và thốt lên. Dù không muốn nhưng cậu không thể từ chối hắn, không thể thoải mái bảo hắn cắt mắt cá chân của mình.
Lời nói của cậu lẫn vào một tiếng rên rỉ đau đớn.
… Cái gì?
Yul từ từ mở mắt sau giọng nói ngạc nhiên của Mikael.
Mikael đang nhìn Yul với vẻ mặt sững sờ. So với vẻ lạnh lùng trước đó, khi hắn hành động như một người không có cảm xúc, thì đây là một sự thay đổi lớn.
Bây giờ là cơ hội.
Thực tế là, phải ra tay khi có cơ hội, và bắn thuốc mê rồi đưa hắn vào giấc ngủ để tên điên này bình tĩnh lại.
Yul nhanh chóng cố gắng nhớ lại yếu tố thứ hai, khi nào Mikael sẽ tức giận.
Yếu tố thứ hai, thứ hai… À, đúng rồi!
Pa—.
Yul lao vào vòng tay Mikael. Lần thứ hai mà Yul nghĩ đến là khi Levi từ chối không cho Mikael chạm vào mình. Lúc đó, cậu phải bám vào hắn và dính lấy hắn, đúng rồi!
"Cái này... Cậu làm gì vậy?"
"Hhng, tôi muốn bám vào Mikael. Tôi sẽ không ngã đâu. Dĩ nhiên, nếu Mikael bảo tôi ngã, tôi sẽ suy nghĩ một chút và nói không, nhưng nếu anh bảo tôi ngã lần nữa, tôi sẽ suy nghĩ thêm lần nữa và lại nói không, và nếu cuối cùng anh bảo tôi sẽ chết nếu tôi không ngã, thì tôi sẽ ngã ngay."
Giọng nói rối rít run rẩy vì sợ hãi, nhưng Yul đã làm hết sức mình.
Yul siết chặt tay mình, dù tay cậu cứ trượt vì dây xích kéo lại, những vẫn bám chặt vào ngực Mikael.
…
Mikael không nói gì.
Yul bị mắc kẹt trong vòng tay hắn, không thể thấy được mặt hắn, nên không biết hắn đang ở trạng thái nào, nhưng ít nhất cậu an tâm vì hắn không đẩy cậu ra ngay và cũng không cắt mắt cá chân của cậu.
"Vậy thì sao không cắt mắt cá chân đi? ... Dĩ nhiên, nếu Mikael thực sự muốn cắt, hức, tôi sẽ không dám từ chối lời của Mikael, nhưng, hức, nếu, nếu anh không cần cắt, sao không để cứ nó như vậy...?"
Yul tận dụng sự im lặng của hắn mà lải nhải, pha trộn đúng đắn giữa sự vội vã và những ý định thật sự với những lời nói dối mà cậu buộc phải thốt ra. Sau đó, cậu cảm nhận được một làn gió nhẹ trên đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!