Chương 107: (Vô Đề)

Aaaaaaaargh!

Cú rơi này chẳng khác gì từ thiên đường lao thẳng xuống địa ngục. Độ cao vốn đã đáng sợ với một con người bình thường, nhưng rơi tự do trong cơ thể một con búp bê lại càng vô lý hơn nữa.

Em sắp chết rồi, em sắp chết rồi!

Em không muốn chết!

Trong lúc lao xuống, Yul bất giác cảm nhận được tình yêu sâu sắc dành cho sự sống. Chỉ trong nháy mắt, mặt đất đã ở ngay trước mắt cậu.

Nhưng thay vì nổ tung thành từng mảnh như nỗi sợ hãi của cậu, thân thể mềm mại của búp bê chỉ đơn giản là bịch xuống đất và lăn lông lốc vài vòng.

"Uwahhh, ughhh, em chết rồi, chắc chắn là em chết rồi! Em không còn sống nữa!"

Cũng đúng thôi. Tim cậu đập loạn xạ đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Yul nằm bẹp trên bãi cỏ, thở dốc vì quá sốc.

"Bầu trời trong xanh quá…"

Yul nhìn chằm chằm vào bầu trời rộng lớn trước mặt mình. Cảnh tượng xanh ngắt ấy khiến cậu có chút bất ngờ, nhưng nhịp tim của cậu cũng dần ổn định lại.

Nhưng rồi, ngay khi cậu bắt đầu cảm thấy có thứ gì đó tối sầm lại che khuất bầu trời, Lucky đã vỗ cánh hạ xuống bên cạnh cậu.

[Krrrr.]

"Mày suýt nữa giết tao rồi đó, biết không?!"

[Krrrr.]

"Thật đấy! Nếu tao còn là con người, tao đã chết từ lâu rồi!"

Yul hét lên hết sức có thể, nhưng Lucky chỉ nghiêng đầu, rồi thu nhỏ lại thành hình dáng bé xíu như thường lệ.

[Biiiiii.]

"Này, đừng có đột nhiên giả bộ nhỏ bé dễ thương như thế! Ba đang mắng con đấy!"

Tất nhiên, với một người vừa suýt bắt tay Tử thần như Yul, sự đáng yêu của Lucky không hề giúp được gì. Cậu gắt gỏng, bực bội đấm xuống mặt đất bằng nắm tay nhỏ xíu của mình.

[Bii! Bii!]

"Gì chứ? Nghĩ rằng chỉ cần kêu lên vài tiếng là tao sẽ nguôi giận hả?! tao suýt nữa mất mạng rồi đó!"

[Biiiii.]

"Hở, nghĩ rằng dễ thương là có thể thoát tội à? Phải không? Phải không?! Phải rồi! Đáng yêu quá thì tha cho đấy!"

Có lẽ đây chính là cảm giác của một ông bố không thể làm gì khác ngoài việc chiều chuộng đứa con yêu quý của mình.

Cuối cùng, Yul thở dài, chấp nhận sự thật rằng mình lại một lần nữa trở thành kẻ dễ mềm lòng nhất thế gian.

YURI!!!

Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên. Yul quay đầu lại, liền thấy Mikael chạy về phía mình. Trông anh hoảng hốt đến mức chẳng còn chút phong thái nào của một Công tước cao quý nữa.

Em có sao không?!

Yul bĩu môi, lẩm bẩm trong miệng:

"Uhhng, Mikael, tim em bay mất rồi, tim em… huhuhu. Em tưởng mình chết rồi, em tưởng tim em sắp ngừng đập luôn ấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!