Chương 37: Kim chủ, bao tôi đi! (17)

Thời Sênh thành công đá bay người quay phim đi, thong thả ung dung men theo con đường nhỏ đi lên trên núi.

Dù sao thì hậu kỳ sẽ biên tập lại, thu mấy cái lúc trước đó đã đủ rồi, đợi đến khi lên đỉnh núi quay thêm một chút nữa là được.

"Lục Thanh Vận, cậu đợi đã, đợi đã, tôi nói cậu không thể ít nói đi mấy câu, tốt xấu gì cũng là trưởng bối, aiz aiz… cậu chậm chút, hôm nay tôi bởi vì cậu… Giang tiểu thư! Giọng nói oán trách của Tô Nghi Tu biến thành tiếng hò hét ngạc nhiên vui mừng:"Giang tiểu thư, Giang tiểu thư, bên này."

Thời Sênh thuận theo tiếng gọi đi qua, ở trên một con đường nhỏ khác, Tô Nghi Tu mặc âu phục, đang hướng về phía mình kích động khua tay, hình tượng đó rất là khôi hài.

Mà người anh ta đang kéo lấy chính là mục tiêu nhiệm vụ lâu rồi không gặp – Lục Thanh Vận.

Ôi chao, bổn cô nương sắp quên mất tiêu rồi đây.

Thời Sênh từ sườn dốc trực tiếp nhảy xuống làm cho Tô Nghi Tu kinh ngạc tới mức cằm cũng suýt chút thì rớt xuống đất.

Em gái nhỏ này, tế bào vận động chớ nên tốt quá như thế chứ.

Ừ, vừa hay giống Lục Thanh Vận.

Một người vận động ngớ ngẩn, một người vận động tinh anh, hỗ trợ bổ sung cho nhau, phi thường hoàn mỹ.

Ánh mắt Tô Nghi Tu nhìn Giang Vãn không khác gì ánh mắt nhìn con dâu vậy, đến cả Thời Sênh không biết xấu hổ cũng bị nhìn tới mức có chút không dễ chịu.

"Tô tiên sinh, Lục tiên sinh, lâu rồi không gặp a."

"Ha ha ha, nào có, tôi ngày ngày đều có thể nhìn thấy cô trên ti vi mà."

Tô Nghi Tu vừa muốn bỏ Lục Thanh Vận ra nhưng lại vừa sợ hắn chạy mất, chỉ có thể kéo hắn đến trước mặt Thời Sênh:

"Giang tiểu thư sao lại đến đây thế?"

Tầm nhìn của Lục Thanh Vận quét về phía Thời Sênh một cái, trên gương mặt có một ý cười kỳ lạ, ánh sáng mặt trời xuyên qua kẽ lá rơi khắp xung quanh người đàn ông này, càng làm nổi bật hơn sự kỳ lạ của hắn.

Đậu xanh rau má, công lực của tên này lại tăng thêm rồi.

"Ghi hình show thực tế."

Thời Sênh chớp chớp mắt.

"Giới hạn thế giới sao? Tôi đã quên mất chuyện này rồi, tổ tiết mục Giới hạn thế giới hôm nay đến chỗ này, đều tại cậu đó Lục Thanh Vận, nếu không tôi còn có thể xuống núi đón Giang tiểu thư, cậu nói xem lúc nào cậu mới có thể để cho tôi bớt lo lắng một chút hả, tôi nuôi cậu giống như nuôi đại gia vậy bla bla…Thời Sênh:…

"Mỗi lần nhìn thấy Tô Nghi Tu đều cảm thấy rất là mới lạ, hài hoà. Mà cách anh ta dùng từ thì thật sự là vô cùng kỳ dị! Bổn cô nương có chút không tiếp nhận nổi rồi. Đợi Tô Nghi Tu giáo huấn Lục Thanh Vận xong, anh ta đẩy Lục Thanh Vận đến bên người Thời Sênh, hung tợn cảnh cáo:"Lục Thanh Vận, giúp tôi đưa Giang tiểu thư lên trên, nếu như cậu dám giữa đường chạy mất, tôi bảo đảm cậu sẽ phải hối hận đó."

Lục Thanh Vận trề môi ra dường như muốn cự tuyệt, thế nhưng một giây sau hắn lại nhếch môi lên, tròng mắt chuyển động, cười rực rỡ gật đầu.

Thời Sênh cả người nổi hết da gà, cái tên Lục Thanh Vận này hình như có chút không đúng.

Sau khi Tô Nghi Tu rời đi, Lục Thanh Vận đứng im không động đậy, chỉ cười tủm tỉm nhìn Thời Sênh.

Thời Sênh không muốn bị lép vế, đương nhiên cũng trừng mắt nhìn lại.

Một phút sau, Lục Thanh Vận di chuyển ánh nhìn trước, quay người đi lên núi, ánh mắt Thời Sênh chớp chớp, bước theo sau đi lên.

"Lục tiên sinh, đề nghị của tôi anh thật sự là không suy nghĩ một chút sao?"

Lần này hệ thống lại dám giao cho bổn cô nương nhiệm vụ như thế này, bổn cô nương chết mất.

"Giang tiểu thư, tại sao lại phải chọn tôi?"

Lục Thanh Vận ngừng một lát, ánh mắt đầy ý cười nhìn Thời Sênh, dường như muốn nhìn rõ nội tâm sâu thẳm của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!