A Sênh. Sắc mặt Hạ Sơ trắng bệch, ngọn lửa đang cháy vọt lên trong con ngươi cô.
Con ngươi Thời Sênh trợn trừng lên,
"Cậu đang làm gì vậy, ra khỏi đó ngay!"
Hạ Sơ mỉm cười, cô há miệng, giọng nói quen thuộc truyền đến,
"A Sênh, tớ không còn nữa, cậu nhất định phải sống cho tốt, tìm một người đối tốt với cậu."
Hạ Sơ! Thời Sênh chống bàn đứng lên, lớn tiếng quát tháo,
"Trảm Long Vệ sắp tới rồi, cậu cố gắng thêm chút nữa."
Hạ Sơ lắc đầu,
"A Sênh, tớ chỉ có thể ở bên cậu đến đây thôi. Con đường phía sau cậu phải tự đi một mình rồi."
Cô giơ tay gạt nước mắt, cố để giọng nói mình bình thường,
"Tớ không nỡ rời xa cậu, nhưng tớ phải đi tìm anh trai tớ đây."
"Cậu đang nói nhảm cái gì thế hả?"
"A Sênh, thỉnh cầu cuối cùng của tớ, hy vọng cậu có thể đồng ý với tớ." Hạ Sơ không dám nhìn thẳng vào Thời Sênh,
"Kỷ Điệp… tha cho Kỷ Điệp một con đường sống."
"Cô ta đã phản bội cậu!"
Thời Sênh đã nhận được tin tức Trảm Long Vệ truyền tới, sở dĩ Hạ gia bị tấn công nhanh như vậy chính là vì Kỷ Điệp kia,
"Cậu vẫn còn bảo vệ cô ta nữa sao?"
Hạ Sơ lắc đầu,
"A Sênh, cầu xin cậu, tha cho cô ta một con đường sống."
"Kẻ phản bội cậu đều không được chết yên thân."
A Sênh… Đôi mắt Hạ Sơ đã lóe lên ánh lệ, Cầu xin cậu đấy.
Không thể được.
"A Sênh, tớ sắp chết rồi."
…
Lửa càng lúc càng lớn, gần như che đi cả bóng dáng Hạ Sơ.
Tại sao chứ? Thời Sênh nắm chặt lấy bàn, móng tay vì dùng lực quá mạnh mà đứt lìa, nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn,
"Cô ta có gì tốt chứ?"
Cô ta phản bội cậu, mà cậu vẫn còn bảo vệ cô ta như vậy!!
Gương mặt Hạ Sơ vẫn đượm ý cười,
"Cô ta không có gì tốt cả, không mạnh mẽ như cậu, không thông minh như cậu, không tin tưởng tớ như cậu. Cô ta là ánh sáng duy nhất tớ nhìn thấy ở trong bóng tối. Thời viễn cổ có một từ gọi là phi nga phốc hỏa*, bởi vì cô ta là ánh sáng, cho nên tớ phấn đấu quên mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!