Beta: Sa Nhi
Trọng Đường cầm viên ngọc, ngẩng khuôn mặt nhỏ, bi bô nói:
"Ta không thích nơi này, ta muốn rời đi."
Sơ Tranh còn muốn làm vài chuyện nhưng Trọng Đường đã nói vậy, cô đành lạnh lùng liếc mấy người rồi ôm người rời đi.
Đứng lại!
Minh Thương quát lớn.
Thấy Sơ Tranh không thèm dừng bước, hắn ta bèn vung tay bắn ra một đạo linh lực.
Sơ Tranh ôm Trọng Đường tránh ra, linh lực xuyên thẳng ra ngoài đánh lên kết giới, kết giới lập tức hóa thành những sợi chỉ bạc rồi tan biến, linh lực bèn đánh lên đám người đứng bên ngoài, trong nháy mắt vài người đã bị đánh bay.
Chặn nàng lại.
Minh Thương lạnh giọng ra lệnh.
Không còn kết giới chặn lối, đám đệ tử đứng bên ngoài lập tức tràn vào, vây chặt lấy Sơ Tranh và Trọng Đường.
Sơ Tranh: ...
Cho đường sống thì không chịu đi, hết lần này tới lần khác cứ đâm đầu tìm đường chết.
Xử chớt bọn mi!
Một tay Sơ Tranh ôm Trọng Đường, thấp giọng nói: Ôm chặt ta.
Trọng Đường cái hiểu cái không, dùng cánh tay mềm mại ôm lại cô,
"Ngươi muốn đánh nhau sao?"
Sơ Tranh: Không đánh nhau.
Trọng Đường khó hiểu.
Sơ Tranh: Đánh bọn họ.
-
Động tĩnh trêи đỉnh Vô Lượng tông ầm ĩ đến nỗi kéo không ít người đến, sấm sét đánh ầm ầm, đủ loại linh lực bay loạn cào cào.
Ai không biết còn tưởng là trận tỉ thí tông môn đã bắt đầu.
Ầm ầm ——
Một sinh vật khổng lồ xuyên qua các tầng mây, đạp xuống đỉnh núi, thổi bay cả nửa ngọn núi.
Rồng!
Là rồng!
Có người hô to.
Đám người đồng loạt ngẩng đầu, mặt dại ra, giống như đồ nhà quê mới lên phố.
Tiếng rồng ngâm xuyên qua trời đất, tựa như đáp lại đám nhà quê này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!