Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thế nhưng nơi này ngoài bọn họ cũng chỉ có cây cối.
Có bệnh.
Diệp Trầm xoay người dựng xe đạp trên đất lên, khập khễnh dắt xe ra ngoài.
Sơ Tranh ném túi sách vào trong giỏ xe hắn, ném vô cùng chuẩn xác.
Diệp Trầm giật mình.
Hắn dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn Sơ Tranh.
Sơ Tranh tiến lên, cướp lấy xe đạp, đẩy lên phía trước vài bước rồi trực tiếp ngồi
Cô chỉa mũi chân xuống đất, quay đầu nhìn hắn: Lên xe.
Cô đi xuống! Diệp Trầm tiến lên giữ lấy tay lái xe đạp, muốn kéo Sơ Tranh xuống.
Lên xe. Sơ Tranh không nhúc nhích tí nào, thanh âm lạnh lạnh nhạt nhạt, không một chút chập chùng.
Diệp Trầm: ...
Ngực Diệp Trầm phập phồng mấy cái.
Được!
Hắn cũng muốn xem xem cô làm sao chỉnh mình!
Những người này không phải muốn nhìn hắn bị chê cười, lấy việc bắt nạt hắn làm niềm vui sao?
Hắn chống đỡ yên sau, trực tiếp ngồi lên.
Còn cố ý dùng sức, vốn tưởng rằng cô sẽ không đứng vững, ai ngờ chiếc xe một chút lắc lư cũng không có.
Một giây sau xe đạp liền phóng như bay ra ngoài.
Diệp Trầm theo bản năng giữ chặt áo khoác của cô.
Trên người thiếu nữ có hương thơm, giống như mùi hương hoa cỏ thơm ngát phả vào mặt hắn...
Trường học càng lúc càng gần, lòng bàn tay Diệp Trầm dần dần có mồ hôi.
Nữ sinh đạp xe rất ổn định, vạt áo bị gió thổi bay lên, nhanh chóng xuyên qua dòng người tấp nập.
Học sinh bốn phía ồn ào ghé mắt nhìn.
Kít ——
Xe đột nhiên dừng lại.
Mấy nam sinh dáng vẻ lưu manh ngồi xổm bên đường, đồng phục trên người xiêu xiêu vẹo vẹo, bọn họ ngồi xổm ở đó, bầu không khí nhìn qua có chút kỳ quái.
Đám người này không phải ai khác.
Chính là đám người Tam Mao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!