Hai ngày sau đó, Vân Xu vẫn sống theo nề nếp sinh hoạt như mấy năm qua. Sáng tám giờ dậy, đúng giờ ăn trưa, ăn tối, còn lại thì cứ ngồi trên sô pha, mở TV lên xem chương trình một cách thờ ơ.
Cô tùy tiện dựa người trên sô pha.
Trên TV đang chiếu một gameshow hài hước, chương trình này tháng trước nổi đình đám cả nước, khiến bao người cười nghiêng ngả, được tung hô là tuyệt phẩm giải trí có một không hai.
Thế nhưng, tiếng cười của người khác, những câu thoại thâm thúy, những hành động hài hước chẳng thể khiến cảm xúc của Vân Xu lay động dù chỉ một chút.
Nói là xem TV, có lẽ đúng hơn là cô đang hoàn thành một việc bắt buộc, giống như ăn cơm vậy.
Cô không sống, mà chỉ đang tồn tại, chịu đựng sự dày vò trên đời.
Mãi cho đến ngày 27, Vân Xu mở mắt trên giường, ánh mắt cô hôm nay có vẻ sáng hơn hẳn mọi khi.
Cô mất cả buổi sáng để tổng vệ sinh nhà cửa. Lớp bụi dày bị phủi đi, cửa sổ vốn mờ đục trở nên trong veo, xoong nồi bát đĩa đều được rửa sạch sẽ, xếp lại vào tủ.
Đến tận hai giờ chiều, công cuộc tổng vệ sinh mới kết thúc.
Vân Xu mở cửa, nhưng khi bước ra lại khựng lại một chút. Cuối cùng, cô quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách ấm áp lần cuối. Gọng kính râm dày cộp che đi mọi cảm xúc trong mắt cô.
Căn phòng này chứa đựng những ký ức tươi đẹp ít ỏi của cô. Sau này không biết sẽ rơi vào tay ai, hy vọng người sau có thể đối xử tốt với nó.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Chú bảo vệ ở cổng khu dân cư đã quen mặt Vân Xu, cũng chẳng để ý đến vẻ ngoài kín mít của cô. Chú chỉ hơi tò mò không hiểu sao hôm nay cô lại ra ngoài vào buổi chiều.
Vân Xu khẽ gật đầu với chú:
"Chú Lý ơi, cháu nhờ chú một việc được không ạ?"
Chú Lý hơi ngạc nhiên. Mấy năm nay, sau khi người thân của Vân Xu qua đời, cô gần như tự nhốt mình trong nhà. Nếu không phải vì cần ăn uống, chú tin chắc rằng cô có thể ở lì trong nhà đến địa lão thiên hoang luôn ấy chứ.
Mấy năm nay, chú Lý vẫn luôn cảm thấy cô bé này khó lòng vượt qua được cú sốc mất người thân, còn có chút tiếc nuối cho cô. Bà của Vân Xu là một người tốt bụng, còn từng giúp đỡ chú rất nhiều, nên chú luôn dành cho Vân Xu sự quan tâm đặc biệt.
Giờ nghe Vân Xu nhờ giúp đỡ, chú đáp ngay:
"Chuyện gì vậy cháu? Cứ nói đi."
Vân Xu lấy ra một phong thư từ trong túi, đưa cho chú. Im lặng mất hai giây, cô mới nói:
"Nếu lát nữa có ai đến tìm cháu, chú làm ơn giao phong thư này cho họ giúp cháu ạ."
"Ôi dào, có chuyện gì to tát đâu."
Chú Lý nhiệt tình cười nói,
"Yên tâm đi, giao cho chú là được."
"Mà này, những người đó trông như thế nào hả cháu? Hay là mặc quần áo gì đặc biệt không?"
… Vân Xu khẽ nói,
"Chú cứ nhìn thấy họ là sẽ biết ạ."
Ý này là sao? Chú Lý ngơ ngác.
"Không có gì đặc biệt hả?"
"... Dạ không ạ. Chú Lý à, đến lúc đó chú sẽ biết là nên giao cho họ thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!