Chương 2: Đánh Rơi Trân Bảo (2)

Anh Hai… Trì Tiêu Tiêu không ngờ anh Hai lại đưa ra ý kiến như vậy. Cô mơ hồ cảm thấy điều này không đúng, nên ngập ngừng lên tiếng.

"Tiêu Tiêu cứ yên tâm."

Trì Hiền trấn an em gái:

"Ba mẹ và anh trai sẽ lo liệu mọi thứ ổn thỏa. Em mãi mãi là người Trì gia."

Gương mặt xinh đẹp của Trì Tiêu Tiêu lộ vẻ cảm động. Anh Hai luôn yêu thương cô như vậy. Cô thật sự không muốn rời xa gia đình mình. Những lời chuẩn bị nói ra cũng bị cô nuốt ngược trở vào.

Biết đâu người bị trao đổi kia cũng giống như cô thì sao?

Còn về hoàn cảnh gia đình mà đứa trẻ bị trao đổi kia đang lớn lên, Trì Tiêu Tiêu cố ý lờ đi. Cô không dám tưởng tượng, nếu đứa trẻ bị ôm nhầm phải sống trong một gia đình không hạnh phúc thì sẽ như thế nào.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Trì Tiêu Tiêu luôn biết mình hạnh phúc hơn rất nhiều bạn bè đồng trang lứa. Đồ vật cô muốn, ba mẹ đều sẽ mua cho cô. Các anh trai yêu thương cô. Cô chẳng bao giờ thiếu thốn thứ gì, năm nào cũng được đi du lịch khắp nơi cùng gia đình. Đó đều là những điều mà những gia đình bình thường không thể có được.

Cho nên, khi biết mình không phải con ruột Trì gia, so với đau buồn, trong lòng Trì Tiêu Tiêu càng có nhiều sợ hãi và áy náy hơn.

Cô sợ hãi mình sẽ bị đuổi ra khỏi Trì gia, áy náy vì mình đã cướp đoạt cuộc đời của người khác.

Nhưng cô thực sự không thể rời bỏ gia đình mình được.

Xử lý? Một giọng nói trầm thấp, không rõ cảm xúc vang lên.

"Trì Hiền, cố tình lờ đi sự thật bày ra trước mắt, đây là cách xử lý của em sao?"

Một bóng dáng cao lớn từ cửa chính bước vào.

Người đàn ông anh tuấn nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy vẻ không đồng tình và thất vọng.

"Anh không ngờ em lại có thể nói ra những lời như vậy."

Anh Cả… Trì Hiền lập tức nhỏ giọng, mím môi, không dám nói thêm gì nữa.

Trì Châu được ông Trì một tay bồi dưỡng để thừa kế gia nghiệp, con giỏi hơn cha, năng lực xuất chúng, công ty ngày càng phát triển mạnh mẽ dưới sự điều hành của anh.

Không biết là do tính cách vốn có hay là do sự dạy dỗ của ông Trì, mà Trì Châu từ nhỏ đã luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khó gần. Càng lớn, khí chất trên người anh càng thêm uy nghiêm. Đừng nói là Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu, ngay cả bà Trì đôi khi nói chuyện với Trì Châu cũng phải dè chừng.

Vì vậy, quan hệ giữa Trì Châu và người nhà cũng tương đối lạnh nhạt.

Lúc này, ánh mắt thất vọng của Trì Châu nặng nề đổ xuống, khiến Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu lập tức cứng đờ người.

"Trì Châu, con đừng trách Tiểu Hiền, nó chỉ là lo lắng cho Tiêu Tiêu thôi mà." Bà Trì vội vàng bênh vực Trì Hiền.

"Lo lắng cho Tiêu Tiêu mà có thể vứt bỏ nguyên tắc sao?" Trì Châu lạnh nhạt nói:

"Đó là em gái ruột của con, là đứa con gái mà mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, chứ không phải người dưng nước lã ngoài đường."

Bà Trì im lặng.

Bà vô thức xoa bụng mình. Nơi đây đã từng chứa đựng đứa con m.á. u mủ ruột thịt của bà. Mà đến giờ bà vẫn không biết đứa bé đó trông như thế nào.

Nhất thời, tâm trạng bà trở nên phức tạp, bà cũng im lặng theo.

Trì Tiêu Tiêu chú ý đến hành động của bà Trì, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ siết chặt. Lời anh Cả nói càng khiến cô thêm buồn tủi.

Trì Châu bình tĩnh nói ra quyết định của mình:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!