Tiếp theo, cổ áo cô đã bị một người túm trong tay.
Cả người đều bị kéo qua.
Nam Nhiễm nhìn Bạc Phong ở khoảng cách gần.
Một khuôn mặt đột nhiên bị phóng đại, xuất hiện ngay trước mắt cô.
Bộ dáng giống như được bị tỉ mỉ điêu khắc.
Không tìm ra được một chút khuyết điểm nào, nhưng cũng lạnh lùng tới mức khiến người ta giận sôi.
Mày Bạc Phong nhướng lên, ánh mắt có chút cảm xúc không kiên nhẫn.
"Không muốn tồn tại nữa, thì có thể tùy thời mở miệng. Tôi không ngại ném cô từ nơi này xuống."
Thanh âm cũng giống như con người cậu ta vậy, lạnh tới mức dọa người.
Nam Nhiễm nghe lời uy hiếp này của cậu.
Cảm xúc hưng phấn trong mắt càng đậm.
Dạ minh châu mở miệng nói chuyện.
Cho dù nghĩ như thế nào cũng vẫn cảm thấy thực thần kỳ.
Chậc chậc chậc, một tầng hầm ngầm dạ minh châu kia của cô cũng không bằng một cái này.
Nhưng mà,
Cô dời tầm mắt xuống, nhìn về phía cổ áo đang bị túm của mình.
Đang suy nghĩ, Bạc Phong bỗng nhiên buông lỏng tay ra.
Cậu ta gài xong nút áo trên cùng, cũng không thèm nhìn Nam Nhiễm một cái, đi lướt qua.
Lại lại lần nữa khôi phục bộ dáng lạnh băng không có cảm xúc của ngày thường.Bởi vì khúc nhạc đệm này, Nam Nhiễm đã sớm đem chuyện đưa thư tình quăng ra sau đầu.
Chỉ nghe hệ thống Tiểu Hắc Long cứ oán niệm trong đầu Nam Nhiễm:
[ Ký chủ, cô vô duyên vô cớ đả thương người ta,
Còn tự tiện xông vào phòng của người ta,
Thấy được thân thể của người ta.
Cái này là phải chịu trách nhiệm.
]
Nam Nhiễm nhắm mắt lại, chậm rãi:
"Chịu trách nhiệm? Tôi?"
Thanh âm của cô nghe thật lười biếng.
Nam Nhiễm không có về phòng học, mà là tìm một cây đại thụ mát mẻ ngồi xuống.
Tiểu Hắc Long còn đang oán niệm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!