Nam Nhiễm nâng cằm, lười nhác mà cười.
Tôi phải hiểu?
Bạc Phong mặt không cảm xúc mà nhìn cô.
Một lúc lâu sau.
Lạnh nhạt nói.
"Nếu đã không hiểu, thì sau này đừng tới nữa."
Cậu nói xong những lời này.
Sau đó, cánh tay đang đè bả vai cô, buông lỏng ra.
Bạc Phong cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Một lần nữa ngồi về chỗ cũ.
Mở sách trong tay ra.
Vẫn duy trì tư thế y hệt trước đó.
Phảng phất như tất cả đều chưa từng thay đổi.
Chỉ là dư ra một vị bạn học Nam Nhiễm này.
Nam Nhiễm dùng mu bàn tay lau máu trên môi.
Cô đứng ở đó suy nghĩ trong chốc lát.
Vẫn luôn không rời đi.
Tiểu Hắc Long nhỏ giọng nói:
[ Ký chủ, người ta cũng đã bảo chúng ta đi rồi, hay là chúng ta đi trước đi? ]
Nam Nhiễm chậm rì rì,
"Dạ minh châu của ông đây, trước giờ chưa từng có đạo lý đem tôi đuổi đi."
Tiểu Hắc Long đột nhiên có một dự cảm không lành.
Cứ luôn thấy ký chủ nó muốn làm gì đó.
Tiểu Hắc Long căng thẳng, liền nói lắp.
[ Ký, ký chủ, bình tĩnh, bình tĩnh.
]
Vừa dứt lời.
Nam Nhiễm đã có động tĩnh.
Nhanh chóng động thủ với Bạc Phong.
Bạc Phong ném sách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!