Ánh mắt Nam Nhiễm lưu chuyển trên người mẹ kế.
Con ngươi đen nhánh khó được lộ ra hứng thú với thứ khác ngoại trừ dạ minh châu.
Sắc mặt cha Nam trắng bệch, suy yếu ho khan.
"Cho dù nói thế nào, nó đều là chị của mày, chuyện như vậy, lần sau tuyệt đối không được làm nữa!"
Cha Nam nói xong những gì cần nói, liền đỡ tay vịn, từng bước một rời đi.
Lên lầu nghỉ ngơi.
Mẹ kế một đường đỡ Nam phụ lên lầu.
Lúc tới chỗ ngoặc, hai mắt mẹ kế đỏ bừng quay đầu lại, liếc Nam Nhiễm một cái.
Chỉ là không còn bộ dáng khổ sở bất đắc dĩ kia nữa.
Chỉ có lạnh lẽo sắc bén vô cùng chói mắt.
Nam Nhiễm dựa trên sô pha.
Lắc trái lắc phải, không ra hình ra dáng.
Cô ngồi ở phòng khách trong chốc lát.
Sau đó đứng dậy, dọc theo cầu thang mà đi lên trên.
Lộc cộc, bước chân đạp lên bậc thang.
Cho đến khi đi đến phòng cuối cùng bên phải.
Cô đẩy cửa phòng ra, đi vào.
Đây là phòng Nam Đồng.
Nam Đồng đang ngủ.
Một căn phòng công chúa.
Khắp nơi đều lộ ra màu hồng phấn tươi đẹp.
Cô vừa đẩy cửa, Nam Đồng đã tỉnh lại rồi.
Nam Đồng mở mắt ra, nhìn thấy Nam Nhiễm, phút chốc liền nhăn mày lại.
Mày tới làm gì?
Trong thanh âm mang theo sự không kiên nhẫn.
Đại khái là do cô ta bị Nam Nhiễm nhốt vào phòng tối nhỏ một ngày một đêm.
Nên làm cho sự bất mãn và khinh thường mà cô ta đối với Nam Nhiễm hoàn toàn bạo phát ra.
Chỉ là cái thứ không ai muốn mà thôi, ra vẻ cái gì chứ?
Nam Nhiễm mở miệng.
"Là chị nói với ba, tôi đem chị nhốt vào phòng tối?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!