Chương 44: (Vô Đề)

Ước chừng mười phút sau, sắc mặt cha Nam bắt đầu hòa hoãn lại.

Cũng có tinh thần hơn.

Ngã nằm trên ghế sô pha, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò.

Nam Nhiễm ngồi xuống bên cạnh sô pha.

Vắt chéo chân.

Không chút nào nhìn ra được là ba cô vừa mới sắp chết.

Mẹ kế vừa thấy, hai mắt tức khắc lại đỏ bừng

"Kiến Quân, anh làm em sợ muốn chết."

Vừa nói, vừa ôm lấy cha Nam.

Khóc đến mức nước mắt tuôn rơi.

Nam phụ hồi sức lại, duỗi tay, vỗ vỗ tay mẹ kế.

Thanh âm suy yếu.

Anh không sao.

Nghe được mệt mỏi trong lời nói của ông ta, còn có sự suy yếu kia.

Mẹ kế dựa vào trên vai cha Nam.

Như chim nhỏ nép vào người.

Nước mắt này cứ như có thể điều khiển vậy.

Trong nháy mắt, nước mắt liền không rơi nữa.

Ngược lại, ánh mắt cha Nam nhìn về phía Nam Nhiễm.

Rút đi những chán ghét cùng không kiên nhẫn kia.

Là một loại ánh mắt rất thâm trầm.

Trên đầu ông ta còn có một cục sưng xanh tím do Nam Nhiễm đập ra.

Khó được không có tiếp tục tính sổ với Nam Nhiễm.

Thanh âm ông ta suy yếu.

"Nam Kiến Quân tao tự hỏi chưa bao giờ có lỗi với mày. Mày là con gái tao, lại cả ngày sống như vậy. Tương lai sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ xảy ra chuyện!"

Nói xong, không biết là do quá kích động hay sao.

Ông ta lại ho khan lên.

Nam Nhiễm dựa vào sô pha.

Không chút để ý.

"Kêu tôi trở về, là để nói những lời này?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!