Ngay lúc Nam Nhiễm trầm tư, Bạc Phong ra tiếng:
"Cô ta vào đó kiểu gì?"
Nam Nhiễm nhai kẹo su, một tay chống cằm
"Chị ta tự nguyện đi vào."
Tôi biết.
Căn cứ vào camera theo dõi.
Người tên Nam Đồng kia, là tự mình đi vào phòng tối.
Chủ động đem ổ khóa gỉ sắt kia giao vào tay Nam Nhiễm.
Thế này mới khiến cho cậu khó được một lần tò mò.
Nam Nhiễm nhai kẹo su trong miệng.
"Nói với chị ta, muốn làm bạn lữ của cậu, là phải ở trong đó, chờ cậu tới tìm chị ta."
Cô nói xong, cũng không biết Nam Đồng kia vui vẻ cái gì.
Cả mặt đỏ bừng thẹn thùng đi vào phòng tối nhỏ.
Vốn tưởng rằng sẽ phải phiền phức một chút, có lẽ phải đánh ngất mới có thể mang vào được.
Không ngờ, đơn giản như vậy liền vào rồi.
Bạc Phong nghe xong, nghiêng đầu nhìn Nam Nhiễm.
Thủ đoạn không tồi.
Nam Nhiễm cười không chút để ý, môi đỏ vẽ ra một độ cong, đôi chân thon dài nhấc lên,
"Cho nên, cậu không muốn có bạn lữ nữa?"
Cô vừa nói, vừa duỗi tay chạm vào cánh tay Bạc Phong.
Còn chưa đụng tới, đã bị người ta ấn xuống.
Bạc Phong mặt không cảm xúc.
"Cho nên, cậu không định giam tôi lại?"
Tươi cười trên mặt Nam Nhiễm hơi dừng lại.
Mày chau lên.
Hừ, thật phiền toái.
Vừa muốn bạn lữ, vừa kén cá chọn canh.
Còn lấy chuyện nhốt lồng sắt để uy hiếp cô.
Thật sự tưởng rằng cô thiếu viên dạ minh châu là cậu ta chắc.
······ được rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!