Chương 40: (Vô Đề)

Đó là nơi rất khó phát hiện.

Bởi vì thời gian dài không dùng đến.

Khóa cũng rỉ sắt rồi.

Hơn nữa còn nằm ở góc khuất u ám nhất của tầng hầm gara.

E là, tất cả người trong nhà đều quên nơi này còn có một căn phòng cũ như vậy rồi.

À, đương nhiên, 'tất cả người' này không bao gồm Nam Nhiễm.

Còn không phải sao, cô đã thành công nhét chị mình vào trong đó rồi.

Nam Nhiễm nhai kẹo cao su.

Dựa vào bên cạnh xe thổi bong bóng.

Bên cạnh cô, Tả Hàm nắm chặt cánh tay cô, vẻ mặt căng thẳng.

"Ân nhân, chúng ta tới chỗ này làm gì?"

Nam Nhiễm nhún vai.

Không biết.

Nhìn một đám vệ sĩ áo đen động tác nhất trí đứng ở đó.

Cửa phòng tối nhỏ bị mở ra.

Hai người áo đen nâng một cô gái từ bên trong ra.

Tay chân cô gái đều không bị trói lại.

Cả người cứ như không có sức lực, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất khóc.

Hơn nữa còn là loại cắn môi, nhỏ giọng khóc thút thít, như sợ kinh động đến người nào kia nữa.

Co rúm lại, sợi tóc hỗn độn, sắc môi tái nhợt.

Tả Hàm sợ tới mức hoàn toàn không dám mở mắt ra nhìn.

Chỉ có thể liên tiếp chui vào lòng Nam Nhiễm.

"Ân nhân, ân nhân, thật đáng sợ quá."

Nam Nhiễm duỗi tay, vỗ vỗ vai Tả Hàm, lạnh nhạt lên tiếng

"Ừm, đúng là rất đáng sợ."

Trình Văn Hoắc cùng Bạc Phong đứng chung một chỗ.

Mày Trình Văn Hoắc chau lại sắp kẹp chết một con ruồi.

Cô ấy làm?

Bạc Phong này, nên nói sao đây?

Hiếm khi có cảm xúc dao động gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!