Hai người kề vào cực gần.
Bạc Phong có thể nhìn rõ ràng da thịt trắng nõn mịn màng của cô gái này.
Gần trong gang tấc.
Môi mỏng của cậu không chút thay đổi, nói ra:
Tôi đổi ý.
Nam Nhiễm nghi hoặc.
"Không muốn bạn lữ nữa?"
Đáng tiếc.
Cô còn muốn viên dạ minh châu nhỏ cơ.
Yết hầu Bạc Phong lăn lộn, thanh âm lạnh băng
Không chỉ có vậy.
Nói xong bốn chữ.
Im lặng nửa ngày sau.
Nam Nhiễm thoáng nhíu mày.
Ý này của hắn ······ còn không phải là không định chui vào lồng sắt bị nhốt lại sao?
Chuyện này, tuyệt đối không được.
Khẩu khí khi cô nói chuyện, chợt nghe còn cho rằng là cô đang quan tâm cậu.
Lời lẽ chính đáng.
"Cậu ở bên ngoài đi lại, không an toàn."
Tầm mắt Bạc Phong dời đi, nhìn về phía cánh tay đang túm lấy cậu kia.
Gỡ ra từng ngón một.
"Đây là chuyện của tôi."
Nam Nhiễm nhìn.
Dạ minh châu này cũng thật phiền phức.
Sao nói lật mặt liền lật mặt.
Lật lọng, thật không phải người mà.
Bạc Phong muốn đi, sao Nam Nhiễm có thể thả người được?
Con nhóc Nam Nhiễm này, một lời không hợp liền động thủ.
Mắt thấy dạ minh châu tới tay rồi còn muốn chạy, sao có thể để cậu ta chạy chứ?
Bầu không khí càng ngày càng có điềm báo muốn động thủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!