Chuyện như vậy, cô ta đương nhiên không cho phép xảy ra.
Cho nên, phải chặn ngay từ gốc.
Nam Đồng tuy rằng giống mẹ cô ta.
Nhưng về phần đạo hạnh, dù sao vẫn không sâu như mẹ cô ta được.
Thế cho nên lúc đối đãi với Nam Nhiễm, cô ta hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của cô.
Vẫn luôn cảm thấy Nam Nhiễm là đứa ngoan ngoãn nghe lời dễ cam chịu kia.
Nam Nhiễm nghe được lời cô ta nói, trầm mặc ba giây.
Bỗng nhiên mở miệng.
"Chị thích Bạc Phong? Muốn làm bạn lữ của cậu ta?"
Nam Đồng nghe được hai chữ bạn lữ này, trên mặt xuất hiện vẻ ngượng ngùng.
Cô ta nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.
"Tiểu Nhiễm, em sẽ ủng hộ chị chứ?"
Hai mắt chân thành mà nhìn Nam Nhiễm.
Vươn tay, kéo tay Nam Nhiễm, tỏ vẻ chân thành tha thiết.
Đôi môi trắng bệch của Nam Nhiễm hơi nhếch lên, nắm ngược lại tay Nam Đồng.
"Chị còn thiếu tôi một bữa cơm, trả cơm cho tôi trước đã."
Nam Đồng gật đầu.
"Chị sẽ không quên công lao của em. Em muốn ăn gì? Chị mời em."
Nam Nhiễm nhún vai.
Đều được.
Mẹ kế đứng một bên vẫn luôn không chen lời vào.
Ba ta yên lặng nhìn Nam Nhiễm.
Muốn nghiên cứu cô thật rõ.
Nhưng, Nam Nhiễm cứ như không có ngụy trang,
Mỗi câu nói, mỗi động tác, đều thực tự nhiên.
Mày mẹ kế hơi nhăn lại.
Ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.
Chẳng lẽ, là ảo giác?
Không, sẽ không.
Xưa nay trực giác của bà ta chưa bao giờ sai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!