Cậu hơi híp mắt lại.
Cậu không biết?
Nam Nhiễm chủ động tới gần, mở miệng,
Tôi phải biết sao?
Cô vừa nói xong lời này.
Cảm giác lạnh băng của Bạc Phong vừa mới hòa hoãn lại lần nữa khôi phục thành bộ dáng ban đầu.
Thậm chí độ lạnh này càng nặng hơn trước kia.
Không thèm quay đầu lại, xoay người liền đi.
Nam Nhiễm nhìn, dạ minh châu vừa nãy còn nắm trong tay, chạy rồi ······.
Nam Nhiễm chép chép miệng.
Một phút sau, lại chép chép miệng.
Ừm, quả nhiên không giống với những viên dạ minh châu trong tầng hầm kia của cô.
Tiểu Hắc Long nhìn bộ dáng đang dư vị của ký chủ, nhỏ giọng nói
[ Ký chủ, chúng ta không đi tránh mưa sao? ]
Cả người Nam Nhiễm ướt đẫm, cô lại lần nữa đút tay vào túi áo.
Đi dạo.
Vừa nói, vừa dọc theo đường đi tiến về phía trước.
Sau đó, bạn học Nam Nhiễm liền dầm mưa cả một đêm.
Người đi đường, ngẫu nhiên có người thấy Nam Nhiễm dầm mưa mà vẫn tươi cười, liền tỏ vẻ giống như đang nhìn một kẻ điên.
Thậm chí còn có người lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện tâm thần gần đây, xác minh thử xem có bệnh nhân nào trốn viện không.
Sáng hôm sau.
Nam Nhiễm mặc đồng phục sạch sẽ, đi ra cửa.
Trên mặt mẹ kế cô tràn đầy tươi cười.
"Tiểu Nhiễm à, sau này nếu có việc, có thể không cần về, gọi điện thoại cho mẹ là được."
Mọi cử động đều là tiêu chuẩn phu nhân hào môn.
Đây là mẹ Nam Đồng.
Không phải mẹ của nguyên thân.
Con do mẹ kế sinh, so lớn hơn cô.
Việc này nói lên một vài vấn đề.
Không bao lâu sau khi cha mẹ nguyên thân kết hôn, cha Nam liền ngoại tình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!