Trình Văn Hoắc nhướng mày.
Thích tiền dữ vậy?
Lời nói hàm ý cười của cậu vừa mới nói ra.
Tả Hàm bên cạnh đã dùng sức đẩy Trình Văn Hoắc ra.
Bạn học Tả Hàm giống như đang bảo vệ gà con.
"Trình Văn Hoắc, cậu không thể sỉ nhục ân nhân."
Trình Văn Hoắc cúi đầu, nhìn vị trí bị Tả Hàm đẩy ra.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tả Hàm kịch liệt phản kháng lại cậu như vậy.
Trình Văn Hoắc thoáng thở phào nhẹ nhõm.
May mà ân nhân này là một cô gái.
Trình Văn Hoắc duỗi tay kéo cánh tay Tả Hàm.
"Cậu che chở cậu ta, tôi nào dám sỉ nhục chứ."
Vừa nói vừa lôi Tả Hàm ra ngoài.
Sức lực của Tả Hàm sao lớn bằng sức của Trình Văn Hoắc được.
Cổ đỏ lên.
"Cậu cậu cậu, cậu làm gì?"
Bước chân Trình Văn Hoắc không tạm dừng chút nào.
"Còn có thể làm gì, quay về tham gia vũ hội, vị hôn thê của tôi."
Cậu đem ba chữ vị hôn thê này cắn cực kỳ nặng.
Tả Hàm nghe thấy, lập tức liền giống như một con đà điểu, bị lôi kéo cũng không phản kháng nữa.
Cô vừa đi vừa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu
"Người theo đuổi cậu đều bắt nạt tôi."
Bọn họ còn chưa biết cô là vị hôn thê của cậu.
Nếu biết rồi, e là sẽ ném cô từ trên lầu xuống.
Trình Văn Hoắc không nghe rõ, cúi đầu kề lại gần.
Cậu nói cái gì?
Tả Hàm lắc đầu,
Không có gì.
Lúc nói, cô lập tức lại nhớ tới Nam Nhiễm.
Tức thì trước mắt sáng ngời, quay đầu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!