Tiểu Hắc Long nhìn ký chủ ngồi trên ghế thưởng thức móng tay của mình.
Nó ngây ngô nói:
[ Ký chủ, thật ra cô vẫn rất lương thiện.
]
Không khó nghe ra được sự vui vẻ trong lời nói của Tiểu Hắc Long.
Nam Nhiễm nghe nó đột nhiên khích lệ, không chút để ý hỏi:
Sao thấy được?
Tiểu Hắc Long lập tức nói
[ Ký chủ, tuy cô ngoài miệng nói không cứu Tả Hàm, nhưng khi thấy cô ấy bị đám người kia bắt nạt, chật vật như vậy, cuối cùng cô vẫn cứu rồi đó thôi.
]
Tiểu Hắc Long cảm thấy ký chủ mình là loại người ngoài lạnh trong nóng.
À, không đúng, là ngoài lười trong nóng.
Nam Nhiễm nghe xong.
Yên lặng nửa ngày.
"Chỉ là muốn cái móng tay màu đỏ kia."
Cô vốn định bẻ xuống, cầm về, nhìn vào đó mà sơn theo.
Tiểu Hắc Long hiểu được ý của ký chủ, nháy mắt liền nghẹn lời.
Lúc lâu sau, âm thanh run run:
[ Ký chủ, cô cô định bẻ gãy móng tay của chị đại kia? Cứ thế bẻ? ]
Nam Nhiễm bĩu môi,
"Cô ta nhìn có vẻ rất đau, bộ dáng thật nũng nịu."
Cô làm việc, trước nay đều là người tình tôi nguyện.
Không thích cho cô bẻ, vậy không bẻ.
Tiểu Hắc Long muốn nói gì đó.
"Cô, cô, cô làm như vậy là không đúng."
Vừa mới dứt lời.
Nam Nhiễm nâng tay lên, nhìn móng tay của mình, ngữ điệu tản mạn.
"Tôi tâm địa thiện lương, ngoài lạnh trong nóng, biết làm vậy không đúng, nên liền làm chuyện tốt, cứu người."
Lúc Nam Nhiễm nói những lời này, cũng không ngắt nghỉ lấy hơi.
Liền mạch lưu loát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!