Nam Nhiễm đứng ngay cửa cầu thang, chặn hướng đi lên của nam sinh.
Sau đó, duỗi tay, đưa bức thư hồng nhạt trong tay qua.
Cho cậu.
Trình Văn Hoắc nhìn nữ sinh đứng trước mặt mình.
Mặt không đổi sắc tim không đập loạn.
Người đối với cậu đưa thư tình, hay tỏ tình trước công chúng đều rất nhiều, ờ ······ vẫn là lần đầu nhìn thấy một người có cá tính như vậy.
Cũng không phải vấn đề thích hay không thích.
Chỉ là cảm thấy, nữ sinh này, có chút thú vị.
Đôi mắt đào hoa của Trình Văn Hoắc hiện lên ý cười.
Vươn hai ngón tay, nhận lấy lá thư kia.
"Bạn học, bộ dáng cậu tỏ tình với người khác, thực đặc biệt nha."
Nam Nhiễm thấy cậu ta nhận thư rồi.
Cô đứng ở cửa cầu thang, đánh giá Trình Văn Hoắc từ trên xuống dưới.
Nửa ngày sau, mở miệng:
"Cậu hẳn là nên cố gắng nhiều hơn."
Trình Văn Hoắc sửng sốt, cười tràn đầy thú vị.
"Lời này của bạn học, là đang nói với chính mình?"
Nam Nhiễm khoanh tay trước ngực,
"Cố gắng nhiều hơn chắc là có thể sáng hơn chút nữa."
Nói không chừng, cô sẽ coi trọng, miễn cưỡng đem cái viên pha lê này về nhà.
Trình Văn Hoắc sửng sốt.
Vì sao, cậu lại nghe ra sự ghét bỏ từ trong lời nói của vị bạn học này?
Nam Nhiễm nói xong, căn bản mặc kệ Trình Văn Hoắc nghĩ gì, liền đi xuống lầu.
Đưa thư tình rồi, chuyện mời ăn cơm cũng nên sắp xếp lịch trình thôi.
Nhưng mà, cô còn có chuyện khác cần phải làm.
Nghĩ vậy, liền đi về phía ngoài khu dạy học.
Tiểu Hắc Long nghi hoặc,
[ Ký chủ, cô muốn đi làm gì? ]
Nam Nhiễm không chút để ý nói:
Cậu nói xem?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!