Bạc Phong:
"Nghe nói tên cậu dùng khi làm bài thi là viết bằng phiên âm."
Cậu ta đột nhiên nói sang chuyện khác.
Chuyện này đã truyền khắp văn phòng giáo viên, cậu đi ngang qua ngẫu nhiên nghe được.
Biểu cảm của Nam Nhiễm trở nên hơi nghiêm túc.
Cô đút tay vào túi, dựa vào tường trớ nắng.
À, đương nhiên, trong túi còn bài thi bị cô vo thành cục kia.
Bạc Phong lại lần nữa khôi phục mặt không cảm xúc.
"Hai chữ giới hạn cuối, biết viết không?"
Nam Nhiễm vỗ về chơi đùa tóc, không chút để ý.
"Bạn học, nói chuyện phải có chứng cứ, coi chừng tố cáo cậu phỉ báng."
Bạc Phong im lặng ba giây, thần sắc trào phúng kia lại xuất hiện lần nữa.
"Thật đúng không biết viết."
Tiểu Hắc Long cảm thấy thần kỳ.
Sao hắn nhận ra được vậy?
Nam Nhiễm cúi đầu, nhìn móng tay của mình.
Cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn.
À, đúng rồi.
Hình như móng tay còn chưa sơn.
Cô moi túi quần.
Ừm, đồ vật trong túi nhiều quá.
Một cục giấy, một thẻ cơm, một bức thư tình màu hồng nhạt chưa gửi, còn có một lọ sơn móng tay.
Cô tùy tay ném cục giấy vô dụng đi.
Đem hai thứ còn lại cất vào túi, vặn nắp bình sơn móng tay trên tay ra.
Nhìn màu sắc đỏ tươi kia.
Cô móc bức thư hồng nhạt ra, bôi thử hai cái lên bức thư.
Màu sắc đỏ tươi lấp lánh.
Chỉ là có mùi gay mũi khó ngửi.
Cô bĩu môi, đem bức thư hồng nhạt kia cũng ném lên bàn.
Lúc cô đang cân nhắc nên sơn móng nào trước thì tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!