Nói xong, định lại gần Nam Nhiễm.
Bốp một tiếng
Nam Nhiễm dùng sức đánh lên cổ hắn.
Đánh ngất người.
Nói thầm một câu
"Lỡ như không lọt ra Dạ minh châu nhỏ. Thì cũng không nhét trở về được."
Cô nói xong
Mí mắt phút chốc liền rũ xuống.
Sau đó.
Duỗi tay ôm lấy Nguyễn Mặc đã ngất đi.
······
Trải qua vài lần trước đó.
Nguyễn Mặc đã thoáng ý thức được Nam Nhiễm không bằng lòng.
Vừa mới bắt đầu.
Hắn có hơi sốt ruột.
Luôn cảm thấy Nam Nhiễm sẽ rời khỏi chính mình.
Cho đến khi thời gian trôi qua lâu rồi.
Phát hiện dường như cô cũng không có dấu hiện muốn rời đi.
Mỗi ngày cùng nhau ngủ.
Cùng nhau tỉnh lại.
Hắn bất đắc dĩ.
Thôi.
Từ từ tới.
Không nóng nảy.
Dù sao quãng đời còn lại còn rất dài.
Chỉ cần cô vẫn luôn ở đây.
Dù thế nào, đều là tốt.
5 năm sau.
Nguyễn Mặc cùng Nam Nhiễm cùng nhau ra ngoài đi du ngoạn.
Chết vào một tai nạn trên không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!