Nam Nhiễm đứng ở cửa.
Đầu tiên là nhìn Bạc Phong trong chốc lát, sau đó, tất cả lực chú ý cả đều đặt lên hộp đồ ăn kia.
Vừa nhìn liền biết đồ ăn trong đó chắc chắn rất ngon.
Bạc Phong nhìn Nam Nhiễm đứng ở cửa, mặt vô biểu tình nửa ngày sau, mở miệng:
"Nếu nước miếng của cậu chảy xuống sàn nhà, tôi sẽ bắt cậu đi lau sàn."
Nam Nhiễm tùy tiện đi vào, ngồi xuống.
Tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm đảo quanh hộp đồ ăn kia.
"Nhìn nó, có vẻ ăn rất ngon."
Vừa nói xong.
Tiếp theo, không cố kỵ chút nào, quang minh chính đại vươn đầu ngón tay ra, đem hộp đồ ăn kia kéo đến trước mắt mình.
Cô đã có thể ngửi được rõ ràng mùi hương bay đến.
Chỉ là ······.
Cô nhìn quanh trái phải.
Há mồm, cắn một ngụm trên hộp đồ ăn kia.
Tức khắc, không khí yên tĩnh.
Nam Nhiễm nhìn ra chỗ khác.
Ui, răng đau.
Tiểu Hắc Long yên tĩnh ba giây đồng hồ, sau đó âm thanh trẻ con vang lên:
[ Ký chủ, cô giữ chặt mặt dưới của hộp đồ ăn, một bàn tay khác đặt trên hộp đồ ăn, xoay xoay xem thử.
]
Nam Nhiễm vươn tay, nghe theo chỉ dẫn của Tiểu Hắc Long, trên xoay xoay, dưới xoay xoay.
Ừm, hộp đồ ăn không sứt mẻ chút nào.
Một chủ một hệ thống, lại lần nữa yên tĩnh.
Tất cả lực chú ý của Nam Nhiễm đều đặt trên hộp cơm.
Nhưng mà mở không ra.
Cô đem hộp cơm đẩy qua phía bên cạnh.
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Phong.
"Dùng hộp đồ ăn này để đánh cuộc, đánh một trận. Tôi thắng, nó chính của tôi."
Con mẹ nó, chủ yếu là mở không ra.
Mở ra ai còn cần đánh nhau với cậu ta chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!