Không cần ai giới thiệu cũng biết là có người cưới vợ.
"Nhà nào trong thôn mình à?"
Đỗ Hành hỏi.
"Hôm nay nhà họ Triệu cưới vợ."
Tần Tiểu Mãn vươn cổ muốn nhìn tân nương trong kiệu hoa, chẳng vì lý do gì khác, ai đi ăn cỗ cưới mà chẳng muốn nhìn tân lang tân nương.
"Nhà họ Triệu chỉ mời người quen trong thôn, không mời ta, Triệu nương tử còn sợ ta đến gây rối nữa kìa."
"Nhà họ Triệu đúng là biết tự dát vàng lên mặt."
Đỗ Hành nói:
"Lúc chúng ta cưới hình như cũng không thấy ai nhà họ Triệu đến."
"Nhị thúc có mời, nhưng họ không đến."
"Trông cũng náo nhiệt đấy chứ, nghe nói là cô nương nhà nào đó ở làng khác, gia cảnh cũng khá, Triệu nương tử đi đâu cũng khoe khoang, giờ thì cưới được rồi."
Đỗ Hành nghe vậy nắm lấy tay Tần Tiểu Mãn, lau bùn đất trên mu bàn tay cậu, tuy không nói gì, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay hắn khiến Tần Tiểu Mãn thấy ấm áp trong lòng.
"Thấy thanh mai trúc mã thành thân, đệ có thấy khó chịu không?"
"Chàng cố tình trêu ta có phải không!"
Tần Tiểu Mãn trừng mắt nhìn Đỗ Hành:
"Nếu ta thấy khó chịu thì đã đến nhà họ Triệu gây rối rồi."
Đỗ Hành cảm thấy Tần Tiểu Mãn giống như mái tóc trên đầu cậu lúc ngủ vậy, cứng đầu nhưng lại rất mềm mại.
"Thế thì ta thấy may mắn vì đệ không đến nhà họ Triệu gây rối."
Tần Tiểu Mãn cười với Đỗ Hành:
"Chuyện cũ rồi, ta không để tâm đâu, bây giờ ta chỉ muốn cày ruộng gieo hạt cho tốt, đến mùa thu hoạch được mùa bội thu, sau đó cho chàng đi thi."
Đỗ Hành gật đầu:
"Chắc chắn sẽ được mùa."
Thời tiết ấm dần lên, mọi người trong thôn đều tập trung vào ruộng đồng. Sau hỉ sự nhà họ Triệu, trong thôn cũng không nghe nói nhà nào cưới xin nữa, nhưng ruộng đồng thì ngày càng nhộn nhịp, khắp nơi đều thấy người cày cấy.
Đỗ Hành theo Tần Tiểu Mãn suốt ngày làm việc quần quật ngoài đồng, ngày nào cũng vung cuốc, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, hắn mới thực sự cảm nhận được cày ruộng vất vả đến nhường nào.
Tần Tiểu Mãn thì đã quen với công việc đồng áng, năm nay có trâu cày ruộng, tuy diện tích cày cấy nhiều hơn năm ngoái, nhưng cậu lại thấy nhẹ nhàng hơn, lại còn muốn tích cóp tiền bạc cho Đỗ Hành đi thi, càng thêm hăng hái làm việc.
Đỗ Hành cũng thấy may mắn vì đã mua trâu, nếu không chỉ dựa vào sức của hai người thì đúng là làm không được bao nhiêu việc, tuy người ít ăn cũng ít, nhưng sức lao động cũng không bằng người ta, điều đáng tiếc nhất là ruộng đất nhiều như vậy lại bị bỏ hoang.
Hắn nhìn những nhà không có trâu trong thôn, cũng dậy từ sáng sớm ra đồng, già trẻ, trai gái, cả nhà đều bận rộn trên ruộng.
Dùng cày và bừa, dụng cụ đặt trên ruộng, hoàn toàn dựa vào sức người để kéo đẩy, một tiếng đồng hồ là vai những người đàn ông lực lưỡng cũng bị cọ xát đến trầy da.
Hai tráng đinh làm việc cả ngày mới bằng một con trâu cày cấy, mà còn phải làm liên tục không nghỉ.
Vì vậy, khi cùng làm việc trên ruộng đồng, dân làng thấy Tần Tiểu Mãn một tay đẩy cày, nhẹ nhàng cày ruộng, đừng nói là phụ nữ ca nhi hâm mộ, ngay cả đàn ông khi nghỉ mệt cũng không nhịn được nhìn sang ruộng nhà họ Tần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!